Đưa Lâm Phưởng về phòng, Phó Kỳ Đường thở phào nhẹ nhõm khi phát hiện Hà Chi Châu chỉ bị đánh ngất thôi. Dù sao thì cứ một người chết là sức mạnh của quỷ sẽ tăng thêm một phần, mới ngày đầu tiên mà đã chết thêm tới hai người nữa thì đúng là chuyện không hay.
Cả team đã thống nhất là sau nửa đêm sẽ hội họp lại cho an toàn, ai ngờ vừa bước chân ra cửa đã thấy ông quản gia đứng ở hành lang. Ông ta dùng vẻ mặt u oán và nụ cười mang tính uy hiếp để "khuyên" mọi người trở về phòng.
Không biết có phải là ảo giác không, Phó Kỳ Đường luôn cảm thấy quản gia có ác ý với mình. Anh mím môi không nói gì nhưng mới đi được hai bước thì đột nhiên quay đầu lại. Quả nhiên, lão quản gia đang nhìn anh với ánh mắt uất hận. Ánh mắt đó âm u, lạnh lẽo tựa như một con rắn độc đang thè lưỡi phun nọc, vô cùng rùng rợn.
Sau khi đóng cửa, Phó Kỳ Đường nói: "Hình như ông John kia có thù hằn gì với tôi ấy. Ông ta nhìn tôi như kiểu muốn thủ tiêu tôi luôn vậy."
"Ha... Ông ta cứ thử xem." Cung Tử Quận nhìn Phó Kỳ Đường, đáp.
Một đêm trôi qua rất nhanh, Phó Kỳ Đường cảm thấy mình vừa mơ một giấc mơ vô cùng lộn xộn và khó hiểu, như có ai đó đang ngồi bên cạnh anh vừa hát vừa ngâm thơ, lảm nhảm đủ thứ làm anh ngủ dậy rồi mà vẫn còn hơi mê mang.
Anh nghe thấy những người giúp việc xì xào rằng bà chủ và tài xế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phat-song-truc-tiep-truong-quay-phim-than-quai/1075327/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.