Mây hồng nhẹ trôi, chim mệt về tổ.
Phó Kỳ Đường trầm ngâm ngồi xổm trong một hố cát nhỏ rộng khoảng ba mét vuông. Ánh mặt trời lặn kéo dài chiếc bóng co ro của anh và làm mờ các góc cạnh khiến nó trông như bóng của một con quái vật vụng về và xấu xí.
Đây là khu vui chơi dành cho trẻ em trong một khu chung cư cao cấp. Bên cạnh hố cát còn có mấy cái cầu trượt hình con voi, mũi voi rũ xuống từ độ cao hai, ba mét, màu xanh lam tươi sáng ban đầu đã nhạt dần và trở nên cũ kĩ theo thời gian, trông có vẻ ảm đạm. Bên cạnh cầu trượt có ba chiếc xích đu cạnh nhau nhưng không ai ngồi, một cơn gió thổi qua khiến chiếc xích đu tự lắc lư. Ngoài ra còn có một số bập bênh, máy đi bộ và xà đơn. Xa xa là một đài nhạc nước nhỏ. Dòng nước nhỏ chảy xuống từ chiếc bình trên tay thiên thần, loa phát thanh đang phát một bài hát thiếu nhi không rõ nguồn gốc nhưng mỗi câu hát đều không hề hoàn chỉnh, như có một cái miệng vô hình nào đó trên không, cắn từng câu một, chỉ để lại chút cặn bã.
Dòng nước càng lúc càng nhỏ, chẳng tới một phút sau đã cạn. Âm nhạc bỗng dừng lại.
Đây là đâu? Mình ở đây làm gì? Không phải mình vừa từ... Chờ chút... Mình vừa làm gì? Sao mình lại ở đây? Suy nghĩ của Phó Nghĩ Đường bỗng đứt đoạn, sững sờ tại chỗ không biết làm sao.
Lúc anh đang bối rối thì đột nhiên cảm nhận được có ai đó vỗ vai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phat-song-truc-tiep-truong-quay-phim-than-quai/527840/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.