Bên ngoài khung cảnh, Phó Kỳ Đường cảm thấy vừa xa lạ vừa thân quen với nụ cười dịu dàng của Cung Tử Quận.
Anh nhớ ra khoảng thời gian qua, trong lúc ngẫu nhiên quay đầu lại hoặc lơ đãng nhìn chung quanh, anh luôn có thể bắt gặp Cung Tử Quận đang ngắm nhìn mình, giống như trút hết tất cả tâm tư tình cảm, xuyên qua dòng thời gian dài dằng dặc ngắm nhìn một hình bóng khác. Bởi vậy mới đầu Phó Kỳ Đường còn cho rằng mình là thế thân của người nào đó, thậm chí hoài nghi người kia chính là mình của một thế giới song song khác. Nhưng đến hiện tại anh mới biết được, căn bản không có thế giới song song nào cả, cũng chưa bao giờ tồn tại một Phó Kỳ Đường thứ hai. Thân phận ngôi sao của anh ở thế giới kia là giả, chỉ có một mình anh là thật. Anh đã từng chết đi, giờ lại được sinh ra một lần nữa. Trong chiếc lồng thời gian ngột ngạt, Cung Tử Quận đã dùng linh hồn chịu đau thương muôn đời mà nhìn anh như thế, cho dù đêm tối cô đơn và ban ngày nồng cháy. Hắn khiêm tốn và thành khẩn, mong chờ một ngày đoàn tụ không biết khi nào sẽ đến.
"Đồ ngốc."
Phó Kỳ Đường cảm thấy trong ngực mình tràn ngập một loại cảm xúc nào đó nặng như vàng thỏi, lại nhẹ tựa lông hồng.
Trong mảnh ký ức, màn hình máy tính của phòng điều khiển lóe ra ánh sáng đỏ chói mắt. Ngay sau đó, bốn chiếc màn hình trong toa xe số 0 vụt tắt cùng một lúc, đoàn tàu phát ra một âm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phat-song-truc-tiep-truong-quay-phim-than-quai/527846/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.