Đêm khuya, Tương Vong còn nghĩ mãi những lời của Mộ Dung Chân Nhất mà cả người ngẩn ngơ, cuối cùng không thể tự chủ, khẽ khàng đi đến bên ngoài cửa phòng sư phụ, liếc xem ông đã ngủ hay chưa. Nếu chưa, y sẽ vào thăm hỏi một lúc. 
Tĩnh Trừng đang ngồi lặng lẽ trên giường. Tiếng chim kêu bên ngoài khiến lòng ông khó trấn an. Ông than thầm: 
“Hoa hương điểu ngữ, cẩm tú xuân quang, giờ đây chỉ là những thứ sinh rồi lại diệc. Ôi, đồ nhi ngốc nghếch, lẽ nào ngươi thực sự không nghĩ thấu chăng?” 
Đã chín năm. 
Chín năm trước, Tĩnh Trừng vẫn là một trong Thập Bát La Hán Thiếu Lâm, lưng đeo đao, một đôi thiết quyền giấu trong tay áo. Ông từng khiến kẻ trong hắc đạo giang hồ, ai nấy đều kính sợ, bỏ chạy không kịp. Danh hiệu Đao Phong La Hán chẳng phải hư danh. Trận chiến ở đại mạc tái bắc đó, đến nay vẫn như hiện trước mắt: 
Đêm hôm đó , gió gào như quỷ khóc, mây đen u ám cả trời, một trăm hai mươi sáu tên mã tặc đều chết ngay trên lưng ngựa, suối máu bắn lên cao. Hàn quang từ đao của Tĩnh Trừng chưa tan, gã cầm đầu mã tặc đã biến thành một thi thể. Tuấn mã cõng trên lưng chủ nhân đã chết, chạy không mục đích, xông vào chỗ tối thăm thẳm. 
Tĩnh Trừng vén áo xuống ngựa, đạp trên bãi cát vàng thấm đẫm máu tươi. Những đôi mắt vô thần đó vẫn trơ ra nhìn vào ông. Sinh mạng một khi khô héo, mã tặc vô ác bất tác cũng không còn là hạng chẳng thể tha thứ, dù sao 
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phat-tam-hong-nhan/2371813/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.