Võ phòng phương trượng thong thả mở rộng.
Cơ Nhị chưa kịp trông rõ trong phòng có gì, thình lình một tria sét phóng ra. Không kịp chống đỡ, y nghiêng đầu, tia sáng đánh thẳng về phía Đan Hà, Đan Hà né nhanh như cắt, chỉ nghe thấy một tiếng nổ lớn, bức tường Phật đường đối diện thủng một lỗ to bặng đầu người. Cơ Nhị liếc mắt, lý do Phật đường Bích Phi tự bị hỏng lần trước hẳn nhiên đã rõ rành rành.
Đai môn mở toang, Vong Quy hòa thượng lánh đi thật xa, không liếc mắt vào trong dù chỉ là một cái. Cơ Nhị và Đan Hà chăm chú nhìn, trong căn phòng lớn một khối ngọc thạch to bằng một người đang tỏa sáng lập lòe, không biết là vật gì, ngoài ra, bên tường trái võ phòng là kệ sách, bày kín kinh quyển thư tịch tường phải đổ nát loang lổ đầy vết tích, đều là do kiếm khí làm tổn hại.
Từ khối ngọc ấy trở về trái, nền vách sạch tênh, ngăn nắp chỉnh tề, từ khối ngọc thạc trở về phải, vách thủng lỗ chỗ, nền ngổn ngang gạch nát, cứ như thể đã trải qua một kiếp nạn hủy thiên diệt địa.
Đôi mắt hẹp dài của Đan Hà thoáng khựng lại, trên bức vách bên phải lộ ra màu gạch đen óng, vật liệu dùng xây sửa vách tường là một loại nham thạc cực kỳ rắn chắc, xem ra gian phòng võ này trước khi được xây nên đã biết trước sẽ bị phá hỏng nặng nề. Cơ Nị lượn một vòng xung quanh khối ngọc thạch vĩ đại, “Đây là kỳ ngọc trong truyền thuyết, nguyên thạch của Túy Hoàng Châu, Túy Thần
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phat-toi/90570/chuong-4-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.