Editor: Gấu Gầy
Du Thư Lãng trở mình trên giường, vẫn cảm thấy khắp người không được tự nhiên.
Tất cả những gì đập vào mắt là bóng tối, không thể thấy gì kể cả dư ảnh của đêm.
Rèm cửa dày đặc, có đến ba lớp, cách ly mọi nguồn sáng, không hiểu sao cảm giác rất hợp với Phàn Tiêu.
Du Thư Lãng với tay tìm kiếm quanh đầu giường, cuối cùng cầm điều khiển rèm cửa trong tay, nhấn nút khởi động rồi tạm dừng tạm dừng.
Rèm cửa từ từ mở ra một khe hở, ánh trăng như nước lập tức tràn vào, phủ lên căn phòng xa lạ một tầng ánh sáng.
Du Thư Lãng ngủ trong phòng ngủ dành cho khách của nhà Phàn Tiêu.
Nửa giờ trước, nhìn Du Thư Lãng đứng ở cửa ra vào định rời đi, vẻ mặt Phàn Tiêu chân thành khẩn thiết.
"Thư Lãng, bây giờ đã muộn quá rồi, đợi anh phiền phức về được tới nhà thì trời sẽ sáng, hơn nữa anh đã uống rượu không thể lái xe, ở chỗ tôi lại không tiện gọi xe đến."
Hiện tại anh đã thay đồ ở nhà, ánh sáng trượt theo vải lụa mượt mà, giống như ánh sáng lăn tăn của sóng nước.
Hai nút cuối cùng của áo sơ mi là do Phàn Tiêu tự mình nỗ lực cởi ra, hắn mở rất chậm, ngón cái đôi khi trượt trên cơ bụng, nếu không phải tay kia đang bị bó bột, Du Thư Lãng sẽ coi hành động đó là sự quyến rũ.
"Anh ngủ phòng ngủ dành cho khách, từ khi tôi chuyển đến đây chưa ai ngủ ở đó." Phàn Tiêu tiến lại gần, giọng nói có chút dính dấp, "Sáng mai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phat-tu-dien/1194753/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.