Mặt trời lúc này vẫn đang đang ở trên đỉnh đầu, đi ở trên đường thậm chí còn nóng bức, nhưng Đông Phương Bất Bại lại cảm thấy cả người lạnh run.
Hắn vội vàng nhảy xuống ngựa, nhìn thấy Tả An Chi vẫn đang nằm bất động trên mặt đất, bỗng nhiên cảm thấy trong lòng như đang đeo một tảng đá nặng ngàn cân, ngay cả chân hắn cũng không nhấc lên nổi. Nhưng hắn vẫn còn có thể khinh công, vì vậy, Đông Phương Bất Bại liền bay như một mũi tên, lướt qua đám người Thanh Long đường còn đang ngây dại, lướt qua con ngựa điên kia, đi tới bên cạnh Tả An Chi.
Trên người nàng không có vết thương rõ ràng, cũng không có vết máu, nhưng lại vẫn hôn mê bất tỉnh. Loại tình hình này so với vết thương bên ngoài còn đáng sợ hơn, bởi vì có thể là bị nội thương nghiêm trọng rồi. Nhẹ nhàng nâng đầu nàng lên, Đông Phương Bất Bại cố gắng kiềm nén bất an trong lòng, đưa tay thò vào trong vạt áo của nàng, muốn kiểm tra xem lục phủ ngũ tạng của nàng có bị thương không.
“Aizz, đừng quá đáng.” Tay của Đông Phương Bất Bại thình lình bị bắt được. Tả An Chi mở to mắt, bất mãn trừng hắn.
Ánh mắt của nàng thực sự rất đẹp, trắng đen rõ ràng, sáng trong động lòng người. Mà trọng yếu hơn là, nàng mở mắt nghĩa là nàng tỉnh, mà xem ra cũng không có tổn thương gì. Hất tay ý bảo đám người Thanh Long đường không có chuyện gì, không cần lại đây, sau đó Đông Phương Bất Bại liền đỡ Tả An Chi ngồi dậy, sắc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phat-y/1343465/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.