Ở một khắc trước A Bảo còn đồng tình với người khác, rất mau lại đến phiên nàng, chỉ vì nàng bỗng ý thức được một việc.
Nếu tranh của Lương Nguyên Kính được chọn làm tuyệt phẩm, có nghĩa là hắn phải gặp mặt hoàng đế, đồng thời nàng cũng phải đối mặt trực tiếp với Triệu Tòng!
Ngày này tới nhanh vậy, nhanh đến nỗi A Bảo còn chưa biết nên phản ứng thế nào thì Triệu Tòng lập tức xuất hiện trước mắt nàng, chứa đựng ý cười nhạt nhẽo, hỏi Lương Nguyên Kính: “Lương khanh, tay đã tốt hơn chưa?”
Triệu Tòng gầy.
Đó là cảm nhận rõ rệt nhất từ lúc A Bảo nhìn thấy hắn.
Dường như hắn gầy đi, hai bên gò má hơi hóp vào trong, xương gò má cũng lộ rõ, mặc một thường phục tay áo bào đỏ sẫm, cổ áo tròn màu vàng nhạt của đế vương, lại có chút suy nhược không tả xiết.
Nhưng khi hắn cười vẫn rộ lên vẻ anh tuấn như xưa.
Trước kia, A Bảo thích nhất là ngắm nhìn nụ cười của hắn, bởi vì lúc cười, khoé môi cong lên một đường rất hiền hòa, nhưng từ sau khi làm hoàng đế, hắn cũng rất ít khi cười tươi giống vậy.
A Bảo ngơ ngác, không nói rõ đây là loại cảm thụ gì, nói hận cũng không đúng, nói yêu cũng không phải.
Lương Nguyên Kính liếc nàng một cái, mới cẩn thận đáp: “Đa tạ quan gia lo lắng, nhờ thuốc được quan gia ban thưởng, tay của thần đã tốt lên rất nhiều.”
Triệu Tòng cười nói: “Ngươi cảm ơn sai người rồi, nên cảm ơn Hoàng hậu mới đúng, nhờ ngày ấy nàng nhắc nhở trẫm, lệnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phe-hau-a-bao-dao-thuong-phieu/2711824/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.