Đêm khuya, trong Phúc Ninh Điện.
Chúng cung nhân nô tài quỳ rạp xuống, đều cúi đầu sát đất, run như cầy sấy.
“Bộp⎯⎯”
Lại một bình men xanh hoa văn mỹ nhân rơi trên mặt đất, đập nát thành từng mảnh, hoa cỏ tươi cắm bên trong văng ra, dòng nước uốn lượn chảy xuống theo kẽ hở đá xanh.
“Nói! Là ai làm việc này? Là ai tưới nước?”
Triệu Tòng tóc tai dài rối tung, người mặc tẩm y vàng nhạt, chân trần đứng đó, thái dương nổi gân xanh, khóe mắt gần như muốn nứt rống to.
Cung nhân phía dưới không một ai dám trả lời, từng người ai nấy cũng run rẩy dữ dội.
“Không nói phải không? Không nói thì chết hết đi!”
Ánh mắt Triệu Tòng u tối, cất cao giọng kêu: “Người đâu! Kéo đám cẩu nô tài này xuống, đánh chết hết cho trẫm!”
Dứt lời, lập tức vang lên âm thanh dập đầu xin tha.
Có nội thị sợ chết dồn hết can đảm, lê đầu gối tiến lên, ôm chân hắn than khóc nói: “Quan gia ⎯⎯ Xin quan gia tha mạng! Tiểu nhân biết! Tiểu nhân biết là ai làm!”
“Là ai hả?”
Triệu Tòng dùng một chân đá văng y, nắm cổ áo của y, cắn răng hỏi.
Hốc mắt hắn lõm sâu, tròng mắt giăng đầy tơ máu, xương gò má cao ngất, giống như bộ xương khô biết di chuyển, nội thị sợ tới mức cứng người, lúc lâu mới tìm thấy giọng nói chính mình: “Là… Là Hoà Thuận, tiểu nhân tận mắt nhìn thấy hắn tưới
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phe-hau-a-bao-dao-thuong-phieu/2711861/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.