Cố Vân Tiện ngẩng đầu, nở nụ cười xinh đẹp, “Tạ ơn bệ hạ.”
Nụ cười này quá mỹ lệ, khiến Hoàng đế cảm thấy hoa mắt, dường như trông thấy đóa sen trắng im lặng nở rộ trên lá sen.
Ánh mắt không tự giác mềm đi, hắn nói: “Chúng ta vào thôi.”
Mãi cho đến khi tiến vào trong điện, Cố Vân Tiện mới rảnh rỗi quan sát Hoàng đế một cách cẩn thận.
Nửa tháng không gặp, hắn hơi gầy đi, quai hàm càng thêm sắc nét, góc cạnh rõ ràng. Làn môi mỏng, lúc nhướn lên có vẻ nghiêm túc.
Ừm, nàng lại nhìn thêm lần nữa, trong lòng xác định, hôm nay hắn có phần nghiêm túc.
Dĩ vãng lúc nào trên mặt hắn cũng mang theo ba phần tươi cười, khi nhìn ai khóe mắt đuôi mày đều mang vẻ lười nhác trêu ghẹo, dường như bất luật người khác nói cái gì, hắn cũng có thể xem là một câu chuyện cười.
Hôm nay lại không như thế.
Thấy Cố Vân Tiện đánh giá mình, Hoàng đế thản nhiên hỏi: “Muốn nhìn ra cái gì?”
Cố Vân Tiện cười đáp, “Muốn nhìn xem có phải bệ hạ còn nổi giận với thần thiếp không?”
Nàng nói rất thản nhiên, ngược lại khiến hắn sửng sốt. Sau một lúc lâu sau mới phản ứng lại nàng đang nói đến chuyện xảy ra trong đêm Trung thu, không khỏi bật cười, “Nếu trẫm tức giận, thì sẽ không tấn vị cho nàng.”
Hoàng đế không lường trước được Cố Vân Tiện lại khí thế bức người nói trắng ra như, có chút thất thố không kịp phòng bị. Sau khi nheo mắt nhìn nàng chằm chằm một lúc, bỗng nhiên đưa tay ra kéo nàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phe-hau-xoay-nguoi-ky/2171725/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.