Diệp Thanh An và Mặc Như kinh ngạc nhìn về phía người đang đánh đàn phía sau rèm.
Khúc nhạc này vốn không thể xuất hiện được.
Nếu có thể vậy thì chỉ có một lý do—
Đó là một trong hai người kia ở đây.
Diệp Thanh An và Mặc Như đều có cùng suy nghĩ.
Nếu dựa theo khúc nhạc này người đó khả năng là Mặc Dật.
Diệp Thanh An có căn cứ khi nói vậy.
Bởi bài này do chính nàng viết ra và chỉ có bốn người biết.
Kiếp trước Diệp Thanh An viết ra bốn bài, tượng trưng cho bốn người bọn họ.
Lúc đấy lấy đại cái tên: Xuân, Hạ, Thu, Đông.
Đặt tên theo bốn mùa, vừa hay hợp với tính cách bên ngoài của mấy người họ.
Xuân là chỉ Mặc Dật.
Hạ là nói Mặc Như.
Còn Thu tức là Diệp Thanh An.
Cuối cùng, Đông là Mặc Hiên.
Mà khúc nhạc kia là Xuân cũng tức là người kia khả năng cao chính là Mặc Dật_ tên khốn nạn trong miệng Mặc Như.
Quả nhiên đến một nửa thì tiếng đàn liền dứt.
Diệp Thanh An thì đã khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng của mình nhưng Mặc Như không biết khi nào nước mắt đã rơi đầy mặt.
Cũng may ai cũng chăm chú nghe tiếng đàn mà không để ý tới Mặc Như.
Không thì lúc bình tĩnh lại nàng ấy chắc chắn không biết tìm đâu cái hố để chui xuống.
Ban đầu vốn là muốn thử vận may nhưng giờ nàng có thể tin rằng người được chọn chính là mình.
Nhưng với điều kiện người đó là Mặc Dật.
Xuyên thành ai không quan trọng, quan trọng là có thể đoàn tụ.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phe-nhan-vuong-phi-la-nu-ba-vuong/1988381/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.