Edit: kaylee
Thật lâu sau, nữ tử có thể là nghe được tiếng nói của Dạ Nặc, chậm rãi mở đôi mắt thanh lãnh kia ra.
"Ta không sao."
Cố Nhược Vân cố gắng chống thân mình đứng lên, nhẹ nhàng thở ra một ngụm khí đục.
Không biết vì sao, sau khi đi đến nơi trục xuất này thì không cách nào triệu hồi bọn Tử Tà ra, bởi vậy nàng không thể gục ngã ở đây, vạn nhất gặp phải Linh Thú hung mãnh nào đó thì hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Dạ Nặc cau chặt mày, trên mặt nữ tử này đều là máu tươi, thật sự là rất xấu.
Mắt thấy Cố Nhược Vân sắp sửa xoay người rời đi, Dạ Nặc suy nghĩ một lúc lâu vẫn là đuổi theo, nói: "Người quái dị, thực lực của ngươi thế nào?"
"Tạm được đi."
Cố Nhược Vân nhìn Dạ Nặc, nhàn nhạt nói.
"Thật tốt quá," Dạ Nặc hưng phấn nhảy dựng lên: "Vậy chờ sau khi thương thế của ngươi khỏi, ta muốn mời ngươi làm bảo tiêu của ta."
"Hả?"
Cố Nhược Vân nhàn nhạt nhíu mày: "Không có hứng thú."
Sắc mặt của Dạ Nặc cứng lại rồi, khó coi giống như nuốt phải một con ruồi.
Nàng cự tuyệt!
Người quái dị này lại có thể cự tuyệt yêu cầu của mình!
"Ta mặc kệ, dù sao ta cứ đi theo ngươi! Chính ngươi xem sao mà làm."
Dạ Nặc cao ngạo nâng đầu, giọng điệu mang theo lựa chọn chân thật đáng tin.
Ở loại địa phương này một bóng người đều không có, thật vất vả tìm được một người có thể giải buồn trên đường cho hắn, lqd làm sao hắn có thể cứ buông tha nàng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phe-sai-muon-nghich-thien-ma-de-cuong-phi/1850328/chuong-525.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.