Thế nhưng dám dùng thủ đoạn ti tiện như thế làm nó buông lòng cảnh giác, nhân cơ hội khế ước nó.
Quả thực không thể tha thứ!
Tiểu gia hỏa càng nghĩ càng giận, hung hăng trừng mắt nhìn Cố Nhược Vân.
Nếu nhân loại này đã dám tới gần nó, nó tuyệt đối sẽ không làm nàng rời đi dễ dàng.
Trên quảng trường, một mảnh yên lặng.
Ánh mắt của tất cả mọi người đều dừng trên người Cố Nhược Vân, đáy mắt hàm chưa kinh ngạc hoặc là trào phúng, bọn họ thật muốn nhìn xem nha đầu này có thể làm cái gì!
Lúc trước, nhiều người như vậy thánh thú đều không thể tán thành, chẳng lẽ nàng cho rằng dưới tình huống hiện giờ thánh thú buông bỏ đề phòng hay sao? thật là người si nói mộng!
Mọi người càng nghĩ càng buồn cười, nhưng ánh mắt vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Cố Nhược Vân, bộ dáng khinh miệt kia giống như đang xem một trò cười!
“ Dưới tình huống như vậy Cố Nhược Vân nghĩ sẽ được thánh thú tán thành?” Ôn Nhã kinh ngạc há to miệng, sắc mặt dần dần lạnh xuống.
Nàng vào giờ khắc này, đột nhiên quên mất tình cảnh của chính mình, cũng giống những người khác không chớp mắt nhìn Cố Nhược Vân.
Phảng phất không cảm nhận được ánh mắt phức tạp xung quanh mình, tầm mắt Cố Nhược Vân dừng trên thân thể mềm mại của tiểu gia hỏa, nói một câu làm mọi người hóa đá tại chỗ.
“ Ngươi ăn đường đậu không?”
Đường đậu?
Đệ tử Ẩn Môn đều là trợn tròn mắt, ánh mắt cũng dần dần biến thành không thể tưởng tượng, biểu tình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phe-sai-muon-nghich-thien-ma-de-cuong-phi/1851876/chuong-1409.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.