Mây trắng phiêu bồng, vô tư lự trôi qua đỉnh Bạch Mộc Sơn. Nhìn từ xa, dãy núi cô ngạo đứng giữa trời đất, rực lên một màu trắng tinh khiết. Sở dĩ người ta gọi là Bạch Mộc Sơn là bởi trên núi này chỉ mọc một loại cây tên gọi Bạch Mộc. Giống này cao to, tán xum xuê, từ gốc đến lá chỉ một màu trắng tinh khiết như băng tuyết.
Bạch Mộc Sơn nằm ở phía bắc, cùng với Bảo Quang Sơn ở phía đông, Thiên Sơn phía tây tề danh tam đại kỳ sơn của Nam Thiện Bội Châu. Lại nói, trên đỉnh Bạch Mộc Sơn là một công trình kiến trúc hết sức đồ sộ và đặc sắc, nơi đây đặt tổng đàn của Tam Thanh Giáo, môn phái tu thành theo lối đạo gia lẫy lừng thiên hạ.
Lúc này, trong Càn Khôn đại điện của Tam Thanh giáo, nhân sỹ khắp nơi đã tụ về đông đảo. Tiêu Phong Điệp ngồi trên một chiếc ghế lớn, bên trên tất cả. Phía dưới, hai hàng ghế sắp sẵn đều đã có người ngồi. Hàng đầu bên phải là một tăng nhân dung mạo phi thường, phía sau có vài đệ tử đứng hầu. Ngồi phía bên đối diện là một nữ nhân có thể dùng từ “nghiêng nước nghiêng thành” để miêu tả dung nhan. Nữ nhân vận hồng y dịu mắt, phong thư tỏa ra hết mực phi phàm. Đằng sau người này cũng có mấy nữ đệ tử dung mạo như hoa đang đứng hầu.
Vị tăng nhân kia, pháp danh Huyền Minh, là tân trụ trì Bảo Quang tự còn nữ tử, danh xưng Lâm Hạ Phương, là giáo chủ Thánh Giáo, môn phái tu hành lớn nhất của Thiên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phe-thien/1540053/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.