Editor: Luna Huang
“Nàng cũng là vận khí tốt, đến mật địa, mang cả kim phượng trở về.” Mộ Quân Tà liếc Cố Khuynh Thành một mắt, nhàn nhạt nói.
“Cha, ngươi thực sự thật thông minh nga! Đản Đản yêu cha!” Không đợi Cố Khuynh Thành mở miệng, Đản Đản liền xông tới, dán Mộ Quân Tà, giống như là ôm hắn, chết sống không buông tay.
Cố Khuynh Thành đỡ trán than thở, nàng nhìn không thấy, nhìn không thấy dáng dấp chân chó của Đản Đản như vậy.
Hậu đại của kim phượng gì, chân chó như thế, cũng mới đúng đi?
“Nhìn phân thượng ngươi ngoan thế này, bổn tôn tặng ngươi thứ tốt.” Mộ Quân Tà vung tay áo, ống tay rộng lớn, không biết từ chỗ nào biến ra một bình nước nhỏ.
Cái bình tinh xảo khéo léo, chính là dừng đá thủy tinh tốt chế tạo, độ trong suốt cực cao, có thể đơn giản xuyên thấu qua thân bình thấy dịch thể bên trong, chỉ thấy dịch thể hiện lên u quang lam sắc, dường như nước biển tư loan ở Âu Châu nàng từng xem qua ở hiện đại, tràn đầy cảm giác mê huyễn.
Ngón tay thon dài của Mộ Quân Tà, đẩy nắp gỗ ra, đổ dịch thể lam sắc trong bình, chậm rãi đổ xuống trên người của Đản Đản.
“Mộ Quân Tà, ngươi đây là làm gì?” Cố Khuynh Thành cau mi lại, bước nhanh đi lên trước, thấy dịch thể lam sắc, trong lòng không hiểu có cái gì không đúng.
Cũng không chờ Cố Khuynh Thành đi tới bên người Đản Đản, liền nghe được Đản Đản vui sướng hô: “Thật thoải mái nha! Cha tốt nhất, Đản Đản yêu cha nhất! Cha cái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phe-vat-cuong-the-cuc-pham-that-tieu-thu/63240/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.