Editor: Luna Huang
“Nga, nguyên lai đó là ngươi rút a…” Cố Khuynh Thành cố ý kéo dài âm cuối, đảo mộc giản trong tay mình, chậm rãi nói: “Vị này… Hoa Khổng Tước tiểu thư, rút một lần được số tốt như vậy, ta cũng rút, đồng dạng là chữ số tốt, vì sao ngươi một mực chắc chắn một mực chắc chắn ta gian lận? Là giống ngươi, vậy ngươi cũng gian lận sao?”
“Ngươi! Ngươi nói bậy! Phân minh chính là...”
“Phân minh chính là cái gì?” Hoa Khổng Tước tức giận đến chỉ vào Cố Khuynh Thành, liền muốn chửi ầm lên, lại bị giọng nói nhàn nhạt của Cố Khuynh Thành, cắt đứt.
Cố Khuynh Thành nhíu mày, khóe môi côi sắc cong lên, trán phóng một cười nhạt, “Hoa Khổng Tước, ngươi biết ta ghét nhất cái gì không?”
“Ngươi ghét nhất cái gì, có quan hệ tới ta sao!” Trong lòng Hoa Khổng Tước có chút sợ, lúc tiếp xúc tiếu ý nhẹ đến không thể nhẹ hơn của Cố Khuynh Thành, nàng trái lại có loại cảm giác có tật giật mình, loại cảm giác này cấp tốc bò tới tim của nàng, kinh hoàng nàng, căn bản không có nghe rõ Cố Khuynh Thành gọi nàng cái gì.
Cố Khuynh Thành vung lên khuôn mặt tươi cười, thưởng thức mộc giản trong tay, một đôi mâu tử thủy sắc, chăm chú vào trên người Hoa Khổng Tước, mang theo tiếu ý dịu dàng nói: “Ta ghét nhất hai chuyện, một chính là có người oan uổng ta, hai chính là có người nắm tay, chỉa vào ta. Còn nhớ rõ trước có người chỉ ta một cái, ta phế đi toàn thân gân mạch của nàng, ngươi nói, hai điều này
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phe-vat-cuong-the-cuc-pham-that-tieu-thu/63276/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.