Vân Lãng rời đi chưa được bao lâu thì ngọc truyền âm phát sáng.
Giọng Vân Vũ truyền ra:
- Lãng nhi, Thương Nhất Nam hắn chết rồi.
Vân Lãng nhíu mày:
- Tại sao?
Vân Vũ nhàn nhạt nói:
- Sớm nay ta đến phủ hắn, phát hiện hắn chết trong tư phòng. Chết không toàn thây. Tứ chi cắt bỏ, đầu lăn góc phòng. Vết chém sắc bén gọn gàng. Kẻ ra tay không đơn giản.
Vân Lãng nhẹ gật đầu:
- Ta hiểu rồi. Ta sẽ ở đây đợi chúng xuất hiện.
Bên kia truyền đến nhàn nhạt ngữ khí:
- Bảo trọng.
Vân Lãng vừa ngắt kết nối thì tiếng hét thất thanh vọng ra từ phòng nàng. Cô kinh hoảng quay trở lại.
Vân Lãng thở phào một hơi nhẹ nhõm. Nàng vẫn ở đây.
Lam Dạ đau đớn ngồi dưới sàn ôm chặt bàn chân, mắt rớm lệ. Vân Lãng từ từ tiến lại định đem chân nàng ra xem thì nàng rụt chân lại thu vào tà váy. Lam Dạ bộ dạng ủy khuất:
- Không phải ngươi đi rồi sao?! Ngươi đi luôn đi.
Vân Lãng chạnh lòng cùng tức giận, cô đứng dậy. Nhưng mới chỉ đứng lên một nửa đã bị lực đạo mạnh kéo xuống.
Mất thăng bằng, cô ngã nhào ra trước. Áp người kia dưới thân.
Bốn mắt không chớp nhìn nhau. Cả hai dường như nghe thấy tiếng thình thịch của trái tim.
- Dạ nhi.....a!!! Vân Lãng! Ngươi định làm gì hoàng muội ta. Tránh ra!!
Lam Dạ giật mình đẩy Vân Lãng ra. Nàng ngượng ngùng, xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu.
Tử Dạ tình cờ đi qua chỗ này, định vào thăm hoàng muội, không ngờ lại thấy cảnh tượng ám
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phe-vat-hay-quai-vat/905328/quyen-1-chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.