Đồ đạc trong phòng vẫn y nguyên như lúc cô rời đi, trên mặt bức tường loang lổ, đồ đạc trong nhà cũng bị hỏng hóc.
Có một chiếc ghế sô pha nho nhỏ, màu vàng chanh được kê ở chính giữa phòng khách, hai bóng hình xếp chồng lên nhau.
Cô đã từng cưỡi lên trên người anh, hất mái tóc dài, vặn vẹo chiếc eo mê người, cô cúi đầu cắn đôi môi của anh, dùng giọng nói vừa nũng nịu vừa tức giận mà câu dẫn anh: “… Anh “làm” em rất thích nha…”
Đôi mắt của thiếu niên đỏ ngầu, thở hổn hển, đè eo thon của cô lại rồi hướng lên trên đẩy một cái: “Gọi ba ba, anh sẽ làm cho em lên cao trào.”
Ma nữ nhỏ hung hăng đánh anh: “Cút.”
Trong lúc đang ngẩn ngơ, người đàn ông bên cạnh chợt ho khan vài tiếng, ho đến tê tâm liệt phế.
Hình ảnh dâm mỹ trước mặt tản ra, Hạ Hữu Thất hoàn hồn lại trong một giây, xoay người về phía anh, giọng điệu có chút lo lắng: “Anh rất khó chịu sao?”
Người đàn ông cúi đầu, nói một câu hai nghĩa: “Em đang hỏi về cơ thể hay tâm trí?”
Lòng của cô quặn thắt lại, dùng sức cắn chặt môi dưới, sau đó, cô đưa que kem đến trước mặt anh, ra vẻ thoải mái mà nở một nụ cười: “Ăn cái này đi, lấy độc trị độc.”
Người đàn ông nghiêm túc nhìn chằm chằm vào đôi môi đỏ mọng đang phát sáng, còn có đôi mắt có thể câu hồn đoạt phách của cô, không nói nên lời.
Cô lặng lẽ thu tay về, nở nụ cười tự giễu: “Em thật là suy nghĩ viển vông mà. Bây giờ, ngay cả hôn em anh cũng không muốn thì sao có thể ăn đồ ăn của em được chứ.”
“Tủi thân như vậy sao?”
Cố Dực cười nhẹ: “Nếu là trước kia, khi em muốn hôn anh liền trực tiếp nhảy lên và làm rồi.”
Trước mắt cô gái nhỏ như có một tầng sương mù: “Đó là quá khứ, em ỷ vào chuyện anh yêu em, đương nhiên là muốn làm gì thì làm.”
“Không giống như bây giờ, em chỉ có thể thật cẩn thận mà thăm dò, sợ rằng anh sẽ đẩy em ra.”
Cố Dực chợt sửng sốt, nhìn vẻ mặt mất mác của cô, anh che miệng ho nhẹ một tiếng: “Vậy em nhắm mắt lại đi.”
Hạ Hữu Thất nhướng mày: “Sao, lại muốn cắn em?”
Người đàn ông hạ giọng, sau đó lại nói: “Nhắm mắt lại.”
Cô nhoẻn miệng nở nụ cười ngọt ngào, vốn là cô cố ý làm vậy, bây giờ lại ngoan ngoãn nghe lời vứt que kem trong tay đi, đứng thẳng người rồi nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Tiếng gió khe khẽ nhè nhẹ cùng tiếng hít thở nặng nề của người đàn ông khuếch đại bên tai của cô.
Cô nghĩ, dù sao chuyện này cũng là một cái kết đã định sẵn, vậy thì dứt khoát để cho cô ích kỷ một lần nữa, coi như là để lại chút kỷ niệm đẹp đẽ quý giá cho mấy chục năm cô đơn sau này nhớ lại.
Hơi thở ấm nóng càng ngày càng đến gần cô, hai tay cô siết chặt thành quyền, ma nữ nhỏ xưa nay luôn kiêu ngạo nhưng cũng sẽ có lúc như bây giờ, cực kỳ căng thẳng lo lắng.
Nụ hôn mát lạnh rơi trên khóe môi, khẽ chạm vào rồi rời đi.
Cô từ từ mở mắt ra, ánh mắt không giấu được vẻ khó hiểu.
Người đàn ông bị cô nhìn chăm chú đến hai má ửng hồng, quay đi chỗ khác, nhẹ giọng giải thích: “Phát sốt, hôn môi sẽ lây bệnh.”
Hạ Hữu Thất không nhịn được cười ra tiếng, bỏ đôi giày vướng víu trên chân ra, đột nhiên tiến về phía anh rồi nhảy lên người anh.
Cố Dực trợn tròn mắt: “Em…”
Cô liếm liếm đôi môi, hai tay nâng chiếc cằm gầy của anh lên, cúi đầu hôn anh.
Khoảnh khắc khi đôi môi chạm vào, mọi thứ xung quanh dường như đều tĩnh lặng, chỉ có chiếc lưỡi bá đạo đang tham lam tiến vào trong miệng anh, mang theo hương vị ngọt ngào của đậu đỏ cùng anh dây dưa thật lâu.
Anh thở gấp, giữ lấy đầu cô, gần như điên cuồng mà mút lấy chiếc lưỡi mềm mại của cô, lửa nóng tựa như được châm lên, ngọn lửa một khi đã cháy lên đến điên cuồng thì không ai có thể toàn thây thoát ra được.
Cả hai điên cuồng trao đổi nước bọt, hôn đến khó có thể tách rời.
Giống như là đang dùng hết sức lực mà bù đắp lại khoảng thời gian trống trải, lấp đầy tám năm đã đánh mất kia.
Thật lâu sau, cô rời khỏi môi anh, há miệng thở dốc, ánh mắt mờ mịt, khẽ nuốt nước bọt.
Sự dịu dàng và tình yêu sâu sắc trong đôi mắt anh như kim châm vào cô, Hạ Hữu Thất khẽ sờ khuôn mặt của anh, dùng ngón tay vuốt ve nốt ruồi trên mũi anh, hai tay cô ôm lấy cổ anh rồi vùi đầu vào vai anh, không cho anh nhìn thấy rõ vẻ mặt của mình.
“Cố Dực.”
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.