“Sư đệ không sao chứ?” Trịnh Mễ Mễ nhìn chăm chú mặt tôi, “Sư đệ thấy không khỏe à?”
Nghe xong câu nói của cô nàng, tôi thực sự thấy không khỏe lắm, trong lòng khó chịu. Chỉ hận không thể lập tức chạy về phía Thịnh Mân Âu, nói chuyện rõ ràng với hắn, hai người ôm hôn dưới sự chứng kiến của ánh trăng, từ đó ân ân ái ái sống bên nhau trọn đời.
Mà tôi biết, nếu như bây giờ tôi đi đối chứng với hắn, hắn nhất định sẽ không thừa nhận gì cả, chưa biết chừng sẽ còn mắng tôi tưởng bở.
“Không sao.” Tôi mỉm cười với Trịnh Mễ Mễ, “Điều hòa làm sư đệ hơi đau đầu, sư đệ đi ra bên ngoài một lúc là được rồi.”
Mặc kệ hắn cãi sống cãi chết không chịu thừa nhận gì, tôi cũng không lo được nhiều như vậy. Dã tràng xe cát thì dã tràng xe cát, dù sao thì da mặt tôi cũng dày, hắn không chiều ý tôi, tôi đây sẽ chiều hắn.
Thời cổ có Khoa Phụ chạy theo mặt trời, thời nay có Lục Phong tôi đuổi theo chim. Hắn không xuống dưới, tôi sẽ chạy mãi sau mông hẳn, so xem ai kiên trì hơn ai.
Tôi đang muốn ra sân thượng tìm Thịnh Mân Âu, đột nhiên lại bị người nào đó chặn đường, một cô gái có vẻ như là thư ký xuất hiện trước mặt tôi, nói rằng Tiêu Tùy Quang muốn gặp tôi và Trịnh Mễ Mễ.
Tôi nhìn Trịnh Mễ Mễ, cô nàng cũng nhíu mày có vẻ rất ngạc nhiên.
Dù sao cũng là người lớn trong nhà, cũng xem như nửa ân nhân của tôi, tôi gật đầu với đối
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phi-au-bat-ha/1908619/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.