Hứa Na chơi mệt rồi, liền ngủ thiếp đi trên ghế sô pha, tôi đắp áo khoác của mình lên người cô bé.
Bà Dương và Thịnh Mân Âu nói chuyện với nhau trong văn phòng hơn một tiếng, tới lúc trở về phòng tiếp khách, ngoài trời đã gần chạng vạng. Bà ấy cảm ơn tôi, cẩn thận ôm lấy con mình, rồi Ngô Y tiễn hai mẹ con họ ra cửa.
Tôi khoác áo khoác đi ra ngoài theo, chờ Ngô Y tiễn họ đi xong thì tiến tới khoác bả vai cậu ta.
“Bọn họ là người nhà của người qua đời trong vụ án tai nạn giao thông kia à?”
Ngô Y kinh ngạc nói: “Sao anh biết? Bà Dương nói cho anh à.”
“Đoán bằng trí thông minh. Cách ăn mặc nói chuyện của bọn họ quá cách biệt với đối tượng khách hàng của các cậu, vừa nhìn đã biết sẽ không phải là người dùng mấy triệu thuê các cậu lên tòa. Hơn nữa…” Tôi nhăn răng nở nụ cười, “Tôi mới vừa nghe thấy cậu nói trong phòng họp là bảo người ủy nhiệm buổi chiều lại đây một chuyến.”
Ngô Y mỉm cười: “Thì ra là như vậy.”
Cậu ta kể cho tôi, ngày hôm nay gọi người ủy nhiệm đến, một là để tìm hiểu mong muốn đối với tiền bồi thường của đối phương, hai là để giải thích cho bọn họ những quy trình pháp lý phải đi sau đó.
Cậu ta thở dài một hơi: “Đứa bé là đáng thương nhất, nhỏ như vậy đã không còn ba nữa rồi.”
Ai nói không phải chứ, tiền bồi thường có nhiều hơn đi chăng nữa, ba của Na Na cũng chẳng thể sống lại, chẳng thể nào ở
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phi-au-bat-ha/1908674/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.