Tôi hỏi Mạc Thu, sao lại đột nhiên nghĩ thông suốt rồi báo cảnh sát.
Cậu ấy im lặng một lúc, rồi đáp: “Tớ không muốn mãi mãi làm một người bị bắt nạt, người không thể nào phản kháng. Càng không muốn vì sự nhu nhược của mình mà mang thương tổn tới cho người khác.” Nói tới những câu này, người cậu ấy đã run lẩy bẩy, “Buông tha cho hắn, lần sau người bị tổn thương có thể là bất cứ ai, người tớ biết, người tớ không quen biết, người qua đường xa lạ, con cái của ai đó… Tớ không muốn như vậy.”
Quá khứ, tôi luôn cảm thấy mình và cậu ấy không phải người cùng một con đường, tính cách bọn tôi khác nhau, sở thích cũng không hợp nhau. Cậu ấy chất phác hướng nội, tôi lại hoạt bát hiếu động; cậu ấy nhát gan sợ phiền phức, tôi lại chẳng sợ hãi điều gì; cậu ấy lúc nào cũng cúi đầu bước đi, tôi lại xưa nay luôn ngẩng cao đầu mà bước.
Vướng bởi nhờ cậy của giáo viên chủ nhiệm, tôi không thể không mang theo trói buộc là cậu ấy mọi lúc mọi nơi, thế nhưng trong lòng, thực ra tôi cũng không muốn qua lại với cậu ấy, cho nên sau khi tốt nghiệp mới cắt đứt liên lạc với cậu ấy rất nhanh.
Cậu ấy và tôi có thể nói là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, nếu như “yên tĩnh” cũng có thể coi là ưu điểm, vậy thì đó có lẽ là nhận xét tích cực duy nhất của tôi về cậu ấy.
Vậy mà vào giờ khắc này, cậu ấy lại làm cho tôi phải nhìn cậu ấy bằng cặp mắt khác xưa.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phi-au-bat-ha/1908699/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.