Cách giao thừa còn có hai ngày, mẹ tôi đã rơi vào hôn mê, bác sĩ nói rằng bà có thể sẽ mãi như vậy, không bao giờ tỉnh lại nữa.
Bởi vì không biết thời khắc cuối cùng thực sự sẽ đến vào lúc nào, tôi chỉ có thể canh ở bệnh viện cả ngày, ngoài thi thoảng ra bên ngoài hít thở không khí một lúc, thời gian còn lại, tôi đều không rời khỏi phòng bệnh mẹ tôi dù chỉ một bước.
Sau vài ngày như vậy, tôi đã học được hút thuốc. Thói quen tốt cần ngày ngày duy trì, thói quen xấu thì chỉ thoáng chốc đã có thể lão luyện tới độ chính mình còn phải hoài nghi liệu bản thân có phải kỳ tài trời sinh hay không.
Học được rồi tôi mới phát hiện, thì ra thuốc lá không chỉ có mỗi vị đắng chát. Làn khói trắng chảy qua phế phủ, thở ra ngoài miệng mũi, cảm giác lâng lâng như uống rượu mạnh vấn vít cả người, hơi ngạt song lại hết sức thả lỏng, khiến con người ta mê muội.
Chỉ có lúc hút mấy điếu thuốc, tôi mới có thể hoàn toàn buông lỏng bản thân, không nghĩ tới quá khứ tương lai, ngăn trở sinh lão bệnh tử.
“Em nhìn anh đi, bắn được xa chưa!”
“Em cũng bắn được xa, anh nhìn em này…”
Tôi đứng dưới tán cây liễu trong vườn hoa, nuốt mây nhả khói, cách đó không xa là hai đứa bé trai bảy, tám tuổi đang chơi súng bắn nước bên bờ hồ nước, so xem ai bắn xa hơn. Xung quanh có không ít bệnh nhân đang đi dạo, mà nhìn ai cũng không giống như người lớn nhà hai đứa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phi-au-bat-ha/1908707/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.