Tuy không theo đạo, song tôi vẫn rất thích giáo đường, nơi này lúc nào cũng yên tĩnh, có thể khiến con người ta bình tâm lại để suy ngẫm mọi chuyện.
Để thuận tiện cho những người có tín ngưỡng có thể cầu nguyện nghe giảng đạo, trong nhà tù cũng có giáo đường, mỗi tháng cha sứ sẽ tới một lần, những lúc rảnh rỗi nhàm chán tôi cũng sẽ đi tới nghe Thánh ca, đọc Kinh Thánh. Cha sứ biết tôi cũng không phải tín đồ, mà cũng chưa bao giờ đuổi tôi đi.
Ông ấy luôn nói rằng đang chờ để rửa tội cho tôi, nhờ Chúa đặc xá tội lỗi của tôi, nói câu đó đã rất nhiều năm. Cuối cùng ông ấy già cả, giáo hội đổi một cha sứ trẻ tuổi hơn tới đây, không thích bắt chuyện với phạm nhân trong tù, tôi mới cuối cùng cũng được yên tĩnh.
Nếu như vị cha sứ già ấy biết được tôi là biến thái thích đàn ông, nhất định sẽ hối hận vì đã nói những lời đó với tôi.
Chúa sẽ không đặc xá cho một kẻ như tôi.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ kính màu vào bên trong, chiếu thành những vệt màu loang lổ trên mặt bàn màu nâu.
Không biết là ai đã để lại trong gầm bàn một cuốn Kinh Thánh, trang sách bị lật qua lật lại vô số lần đã hơi xơ xác tiêu điều.
Tôi tiện tay lật vài trang, lúc dừng lại, đập vào mắt tôi là một câu: “Nội tâm bình tịnh là sinh mệnh của thân thể; ghen ghét là mục nát trong xương cốt.”
Mẹ kiếp, có lý thật.
Tôi nhìn chăm chú vào hàng chữ này thật lâu, nghiền
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phi-au-bat-ha/1908716/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.