Tạ Linh Nhai rất không vui, hắn cảm thấy mình bị đánh mặt. Mới vừa nói với tiểu Lượng là để cậu ta mở mang kiến thức xem đạo sĩ chân chính sống kham khổ bao nhiêu, Trương Đạo Đình đã hào quang vạn trượng đi ra, ai không biết còn tưởng hắn ta là minh tinh người mẫu, nhiều người đi theo quay chụp như vậy.
Đặc biệt là đứa nhỏ tiểu Lượng này thiếu thông minh như thế, cậu ta nhìn thấy còn không hiểu lầm à.
Tạ Linh Nhai nghĩ nghĩ, nhanh chóng bẻ lại: "Xuất gia có rất nhiều thử thách, chẳng hạn như nếu mặt mũi đẹp, thì sẽ có rất nhiều mê hoặc, hơi nắm giữ không được thì sẽ chạy đi làm người mẫu ngay. Nếu tố chất thân thể tốt, cũng có thể người ta sẽ kêu cậu đi luyện thể hình, tiền nhận được đều nhiều hơn làm đạo sĩ. Thế nhưng, giống Trương đạo trưởng này, vẫn luôn giữ vững đạo tâm!"
Tiểu Lượng nghĩ cũng thấy rất có đạo lý, gật đầu liên tục, "Em khẳng định cũng sẽ không, em không làm cái khác đâu!"
Nguy hiểm thật. Tạ Linh Nhai nhanh chóng dẫn cậu ta ra phía sau, cho cậu ta ngắm nghía cẩn thận phòng ốc ở đạo quan, "Thấy không, điều kiện ăn ngủ của chúng tôi cũng rất bình thường, cậu ở lại đây còn phải ở chung phòng với người khác đó."
"Vậy đã rất tốt rồi, lúc em ở nhà toàn là ngủ chung giường với hai đứa em trai." Tiểu Lượng vui mừng nói.
Tạ Linh Nhai: "..."
Tạ Linh Nhai vừa định nói chúng tôi còn phải trồng trọt, thế nhưng vừa thấy khoảnh đất trồng rau kia còn có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phi-chuc-nghiep-ban-tien-lap-mien-hoa-duong-dich-tho-tu/1954598/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.