Edit: Ry
Lâm Chức thiếp đi trong tiếng tuyên bố nhiệm vụ của 01.
Khẩu hiệu cứu rỗi của 01 vẫn là không quên lý tưởng ban đầu, trước khi ngủ Lâm Chức nghĩ trị liệu cho chứng bất lực của Bùi Đạc có khi còn dễ hơn vụ đau đầu nhiều.
Muốn để loại người này cảm nhận được cuộc sống tươi đẹp và có hi vọng vào tương lai cần một thời gian rất dài. Gặp quá nhiều người hiểm ác, trái tim họ cứng rắn sắt đá hơn người bình thường rất nhiều.
Thuyền nhỏ đung đưa, lát sau đã cập bến.
Phương tiện giao thông của Lâm Chức trở thành xe ngựa, hai bên có hai người ngồi, một trái một phải trông coi y.
Tuy Bùi Đạc là hoạn quan, nhưng hắn có phủ ngoài hoàng cung.
Lồng nhốt Lâm Chức bị phủ một lớp vải lụa không xuyên thấu, sau đó được cẩn thận bưng xuống xe ngựa.
Lâm Chức cảm nhận được linh khí nhàn nhạt quanh phủ, cũng may bây giờ yêu đan gần như cạn kiệt nên y không tỏa ra yêu khí, thành ra không bị tổn thương.
Vào trong phủ, không khí bên trong khiến Lâm Chức thấy hơi lạnh lẽo.
Cách một lớp vải, y không thấy được bài trí bên ngoài, nhưng vẫn cảm nhận được vài chỗ tối tăm không có ánh sáng, hiển nhiên có quỷ hồn tồn tại.
"Đại nhân, đây là chủ tử của chúng tôi hiếu kính với Bùi đại nhân."
Người cầm lồng nịnh nọt, vải lụa được vén lên.
Bên ngoài đang là hoàng hôn, ánh sáng trong khoảng khắc giao ngày vẫn hơi chói. Lâm Chức híp mắt, nhìn tên hộ vệ đang luồn cúi.
Trước mặt y là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phi-dien-hinh-cuu-roi/1463868/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.