Buổi tối là khoảng thời gian rất tuyệt vời, cho nên tất cả mọi người luyến tiếc không nỡ đi ngủ. Dưới ánh trăng, thành Loma bị bao phủ ở bên trong ánh sáng rực rỡ thần thánh, một đám nhân vật phản diện mặc toàn thân đen kịt, đứng ở đỉnh tháp đảm nhiệm việc phá hoại bầu không khí này.
Đám người Obeli chỉ thấy một bóng tàn ảnh lướt qua, mấy người của Per đầu lần lượt bị cắt đứt, lăn lông lốc trên mái hiên, ‘lộc cộc’ rơi xuống về phía dưới lầu. Chân Per đạp trên đỉnh tháp, ổn định thân hình, những người còn lại nắm chặt vũ khí, cẩn thận di chuyển bổ khuyết chỗ trống người chết lưu lại, lại không vội tiến lên.
Đầu ngón tay Per cuốn lại, miếng băng mỏng phản xạ ánh trăng yếu ớt, chợt lóe lên trong mắt mọi người. Nam nhân vẫn bị đám người che ở phía sau xốc mũ trùm lên, lộ ra khuôn mặt giấu kín ở dưới. Trí nhớ của Per không tồi, nhìn thấy người này cũng không kinh ngạc, chỉ gật gật đầu, cười hỏi: “Vẫn chưa chết à?”
Pháp sư đem quyền trượng đổi sang tay kia, cười đến ôn hòa: “Nhờ phúc của Ngài.”
Điều gã nói đúng thực là không sai, nếu như không phải Per nổi điên, quý tộc cũng sẽ không thử tất cả mọi thứ có thể khi tuyệt vọng, phóng xuất tất cả các pháp sư vốn đem nhốt lại. Phân tích từ một khía cạnh nào đó, Per gián tiếp cứu bọn họ một mạng. Nhưng tối hôm nay, những người này không phải đến để đền ơn.
“Chỉ có từng này thôi sao? ” Per nghiêng đầu hỏi, trên mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phi-dien-hinh-tinh-s/2593730/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.