Tô Uyển Vân vì A Đẩu khóc bất ngờ nên không kịp đề phòng, nghe đối phương đoán được mình mang theo cốt nhục của chúa công, thất sắc than thầm. To Uyển Vân vội điểm thuỵ huyệt A Đẩu, rồi vòng tay cởi giáp quấn chặt đứa trẻ thơ lại. Đứa bé bị điểm huyệt nên ngủ mê man, không biết rằng tai họa gần kề.
Tô Uyển Vân quay đầu sang nói với Triệu Vân:
- Tướng công. Chắc chắn chúng sẽ không để cho chúng ta vượt qua chúng dễ dàng. Tung tích đã lộ, chúng ta đành tận lực phá vây mà thôi.
Triệu Vân gật đầu hiểu ý, cười nhạt bảo Điển Thanh và Thập Bát Phi Ma:
- Trước sau gì thì ta và các ngươi cũng không tránh được một trận tử sinh, chư vị có thể cho biết ai là người đã xếp đặt ngần này cao thủ cho cuộc chặn đường này được không?
Tam Phi Ma là một người cao gầy, gã mỉm cười cất tiếng nhừa nhựa nói:
- Thế ngươi tưởng Tào Thừa Tướng là người không biết trời đất là gì à? Đường các ngươi từ đây về cầu Trường Bản thiên binh vạn mã đã được bố trí, thừa tướng tự hiểu một kẻ được giao nhiệm vụ bảo vệ gia quyến Lưu Bị mà đơn thương độc mã cùng Tứ Vệ xông xáo khắp nơi trong trận tiền, ắt có nguyên do đặc biệt. Lần này, quả chúng ta đã gặp may, thằng độc tử của Lưu Bị giá trị vô cùng.
Lôi Đao Lê Trung lạnh lùng thay mặt chủ tướng đáp:
- Chủ tướng ta hỏi cho vui đấy thôi. Tào Tháo dù là con cáo già nhưng thiên binh vạn mã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phi-ho-thuong/373117/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.