Di chuyển trên đường lớn hết nửa ngày trời, mặt trời đã gần như hạ xuống dãy núi phía tây, ban đêm đi đường tuyệt đối không phải là chuyện hay ho, huống chi cả nhóm đã khá mệt mỏi rồi, cho dù người lớn không mệt, đứa bé trong lòng Mộ Dung Tuyết cũng mệt chứ nhỉ???
Tìm một con suối ở gần đó cắm trại, trên đường đi Dương Kiệt thuận tay săn bắt vài con lợn rừng và thỏ hoang, chuẩn bị cho bữa ăn tối cho cả nhóm.
Mộ Dung Tuyết ẫm con ngồi sang một bên, khẽ vén một bên áo trước ngực lên cho con bú và chờ đợi, Bàng Thống phụ trách giăng lều đã chuẩn bị sẵn trong nhẫn Càn Khôn, còn Dương Kiệt tất nhiên là trổ tài với món thịt nướng “ thần thánh” của mình rồi.
Khác xa với lúc xảy ra giao chiến, lúc này Hao Thiên Khuyển đã đứng sát ngay bên cạnh lò lửa đang rực cháy dữ dội bởi những giọt mỡ từ trên thân lợn hoang từ trên chảy xuống, cộng thêm gia vị đã được chuẩn bị sẵn bôi hết lên trên, mùi hương thơm khuyến rũ xộc thẳng vào mũi của những người có mặt ở nơi này, khiến ai nấy đều lộ ra vẻ thèm thuồng chảy dãi, đặc biệt là con cẩu xực đó, đôi mắt đã giương to ra hết cỡ, đôi tai vểnh cao lên chờ đợi.
Mẹ kiếp, lúc làm việc không thấy bóng dáng của nó đâu, tới lúc ăn thì không cần gọi cũng xuất hiện đúng giờ đúng giấc, đúng là đồ cẩu xực trời đáng mà.
Nhưng Dương Kiệt chỉ dám chửi thề trong lòng, không dám làm vẻ mặt bất mãn với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phi-lu-dai-nao-di-gioi/979213/chuong-354.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.