Dịch: Phong Bụi
“Còn nhớ 《 Nguyệt hạ ký 》 ta cho ngươi xem không?”
Tây Nam Vương sử dụng kế giương đông kích tây, dùng Giang Tây, Phúc Kiến kéo sự chú ý của Giang Chiết, bản thân thì cấu kết Yến triều phương Bắc; Dung Vận minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương*. Một mặt lá mặt lá trái cùng Giang Tây, một mặt đi Nam Xương phá rối.
( *Minh tu sạn đạo, ám độ Trần Thương là một thành ngữ Hán ngữ, là chỉ dùng hành động bề ngoài để che giấy ý đồ chân thật sau lưng, dùng rõ ràng hành động mê muội đối phương, khiến cho địch nhân sinh ra ảo giác, cũng coi thường ý đồ chân thực của mình, từ đó đánh bất ngờ thắng. Ý bề nổi của câu là bề ngoài là sửa đường núi hiểm trở, bên trong lặng lẽ đi qua Trần Thương, tên một con đường)
Trần Trí mặc dù biết ý hắn, nhưng cảm thấy chuyện này cũng không phải nhất định phải là hắn đích thân ra tay: “Loại chuyện phá hỏng liên minh này, ta thông thạo nhất. Ta dẫn người đi qua đó, ngươi không cần quan tâm.”
Dung Vận không dám tin mở to hai mắt: “Sư phụ muốn bỏ con lại một mình?”
Trần Trí nói: “Có Lâm Chi Nguyên ở cùng ngươi.”
Dung Vận tức giận nói: “Hắn là hắn, sư phụ là sư phụ, làm sao có thể so sánh? Hơn nữa chuyện này là con nói cho sư phụ, sư phụ tìm người khác, chính là qua sông rút cầu!”
Trần Trí thong thả nói: “Có cần thêm một câu vong ân phụ nghĩa nữa hay không?”
Dung Vận dè dặt hỏi: “… Thêm rồi có thể
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phi-thang-he-liet-quyen-2-tran-su/1644645/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.