“Muội chính là luyến tiếc cái họ Thuộc kia?”
Hữu Hạo nheo mắt, giận dỗi nói.
“Đại ca, huynh đừng ép muội!” Hữu Nhàn ngẩng mặt lên,” Lúc đầu huynh cũng không phải không thích tẩu tử sao? Vậy huynh nhìn lại hiện tạo mà xem, còn không phải bị tẩu tử mê đến tam hồn đi nhị hồn bán?”
Hữu Hạo đột nhiên trừng lớn liệt mâu.
“Nha đầu chết tiệt, là tẩu tử muội bị huynh mê hoặc mới đúng!”
Hắn không kiềm chế được sửa lại lời Hữu Nhàn, dường như đang che dấu chính mình chột dạ.
“Hảo hảo hảo, là tẩu tử bị huynh mê hoặc, sao huynh không tin muội cũng có thể làm như vậy?”
Hữu Nhàn nhanh chóng thuận theo ý hắn, vì chính mình tranh thủ ích lợi.
Mặc kệ cuối cùng thế nào, tẩu tử luôn dịu hiền tựa vào trên vai đại ca mỉm cười, một chút cũng không để ý mấy lời tranh luận kia vào mắt.
Hữu Hạo liếc Hữu Nhàn một cái.
“Muội cùng nàng có chỗ nào giống mà dám nói như vậy?”
Hắn cực kỳ “coi rẻ” nói.
Hữu nhàn phồng má, thở phì phì nhìn chằm chằm ánh mắt khiêu khích của Hữu Hạo, hai khối… đáng yêu kịch liệt nâng lên hạ xuống——
Lúc trước còn đang công kích Thuộc Phong, bây giờ đã quay sang coi thường nàng. Công phu xoay chuyển lời nói, hiện tại còn không phải chỉ có hơn chứ không kém?
Nói đến cùng, các nam nhân đều thích nữ nhân nhu đắc tượng thủy (nhu thuận như nước) như tẩu tử .
“Vì sao muội so ra lại kém tẩu tử? Nàng biết cầm kỳ thư họa, loại nào không phải muội dạy?” (M: ờ cái
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phi-thuong-doc-sung-nu-nhan-cua-tan-bao-vuong-gia/1121294/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.