Từ Athens đi ô tô đến Ioannina mất chín tiếng đồng hồ. Catherine có cảm giác cảnh tượng như trong chuyện thần tiên, ở một thời đại xa xôi nào khác. Họ lái xe đi dọc biển Aegean, qua những ngôi nhà nhỏ quét vôi trắng trên nóc có những cây thập tự, qua những cánh đồng mênh mông đủ mọi loại trái cây như cam chanh, táo và anh đào.
Từng thước đất được vun trồng, chăm bón và mọi cửa sổ, nóc nhà đều được sơn bằng những màu xanh tươi vui như để đối chọi lại với cuộc sống khó khăn phải vật lộn, giành giật với vùng đất đã cằn cỗi. Những cây trắc bá cao to, duyên dáng mọc xum xuê bên các đường núi dốc.
- Anh Larry, nhìn kìa - Catherine thốt lên. Anh xem chúng có đẹp không?
- Đối với người Hy Lạp, như vậy đâu có đẹp - Larry đáp.
Catherine nhìn chàng:
Anh nói thế nghĩa là thế nào?
- Họ coi chúng là một điềm xấu. Họ dùng trắc bá để trang trí một nghĩa địa.
Họ đi qua biết bao nhiêu cánh đồng, có những hình bù nhìn làm đơn sơ bằng giẻ vụn buộc vào bên hàng rào.
- Chắc vùng này phải có nhiều quạ khờ khạo lắm mới dễ bị lừa như vậy - Catherine cười ầm lên.
Họ đi qua một làng nhỏ có những cái tên kêu đến nỗi không thể tin được, như: Mesologian, Agelkastron, Etolikon và Amfilhoia.
Gần xế chiều họ tới làng Rion, xuôi thoai thoải ra phía sông Rio, rồi từ đây họ sẽ đi phà tới Ioannina. Năm phút sau họ tiến về phía đảo Epirus nơi có vùng Ioannina.
Catherine và Larry ngồi trên một chiếc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phia-ben-kia-nua-dem/819801/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.