Thật khó cắt nghĩa được tại sao thời gian lại trở thành kẻ thù của Catherine. Thoạt đầu nàng không ý thức được điều đó và khi kiểm điểm lại nàng cũng không thể nói chính xác vào lúc nào thời gian bắt đầu chống lại nàng.
Nàng cũng không biết từ lúc nào tình yêu Larry đối với nàng bắt đầu phai nhạt, lý do vì sao và như thế nào, song chỉ biết rằng đến một ngày nào đó nó sẽ biến mất ở đâu đó phía cuối hành lang dài dằng dặc của thời gian và tất cả chỉ còn lại một tiếng vang lạnh lẽo mơ hồ. Nàng ngồi một mình trong phòng hết ngày này qua ngày khác cố nghĩ xem chuyện gì đã xảy ra, đã có gì không ổn. Catherine không thể nghĩ được một điều gì cụ thể, cũng không thể xác định ra một khoảnh khắc nào đó có tính chất quyết định để có thể nói được rằng: "Đấy, từ lúc đấy trở đi Larry không còn yêu mình nữa". Có lẽ nó bắt đầu từ dịp Larry trở về sau chuyến đi châu Phi ba tuần mà chàng đã đưa Constantin Demiris sang bên đó đi săn. Catherine nhớ Larry nhiều hơn bất cứ dịp nào trước đó, nàng nghĩ: Chàng lúc nào cũng đi vắng. Cứ như đang ở vào thời chiến, chỉ có điều lần này không có kẻ thù mà thôi.
Song nàng đã lầm. Có một kẻ thù đấy.
- Anh báo cho em một tin vui - Larry bảo - Anh đã được tăng lương. Bảy trăm một tháng. Em thấy thế nào?
- Tuyệt quá - Nàng đáp - Như vậy chúng ta sẽ càng sớm được trở về nước - Nàng bỗng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phia-ben-kia-nua-dem/819805/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.