Dựa theo nguyện vọng của Vân Lai khi còn sống, tro cốt của chị được rải ở khu vực biển nơi Tề Tích bị rơi máy bay, nơi đó cách rất xa cả thành phố A và thành phố G, xa đến nỗi mọi người phải đi chuyên cơ mới đến được, hơn nữa còn phải nhờ phía quân đội phối hợp hỗ trợ. Vân Lai là một kiểm soát viên không lưu của quân đội, lại là người nhà liệt sĩ, nên với nguyện vọng này, đương nhiên phía quân đội sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành, thậm chí vì để tiễn chị, đơn vị hải quân nơi Tề Tích làm việc khi còn sống đã phái máy bay trực thăng đến để hộ tống.
Đó là một tang lễ vô cùng long trọng, người bình thường tất nhiên không được hưởng thụ đãi ngộ như vậy, nhưng nếu so với một cuộc sống suôn sẻ, nếu có thể lựa chọn, chẳng ai muốn hưởng thụ sự đãi ngộ này cả. Tề Chính Dương tự tay rải tro cốt, trên chiếc trực thăng bay tầm thấp, cậu nói với bố mẹ: “Trước kia bố mẹ đều bận, ngay cả thời gian đi xem một bộ phim cũng không có, giờ thì tốt rồi, có thể ngày ngày ở bên nhau. Đừng cãi nhau nhé, con sẽ cười bố mẹ đấy, với lại cũng đừng quên, còn có một đứa con trai là con, cho dù con trưởng thành thì cũng vẫn là con trai bé nhỏ của bố mẹ, ở trên trời phải dõi theo con, như thế con mới có động lực để cố gắng, nếu không con lại lười nhác rồi chẳng chịu học hành tử tế đâu.”
Ngày hôm ấy, sau khi ra khỏi phòng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phia-cuoi-doi-canh/1152794/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.