Đêm khuya, thành phố náo nhiệt cuối cùng cũng dần chìm vào giấc ngủ khi đèn khắp mọi nhà lần lượt tắt. Chỉ có đường hàng không cách mặt đất mấy cây số là vẫn còn bận rộn. Phòng chỉ huy ở tầng cao nhất của tháp quan sát cao 99 mét không bật đèn, Nam Đình ngồi trên ghế, tập trung giống như các kiểm soát viên khác, đại não nhanh chóng xử lý thông tin các chuyến bay, ra huấn lệnh cho những chiếc máy bay ra vào cảng.
Sự tĩnh lặng của đêm khuya bị tiếng gầm rú của máy bay thay thế, cho đến khi chuyến bay cuối cùng cất cánh, chuyến bay về ngày một ít đi, khi các vị trí đỗ mỗi lúc được lấp đầy, thì cũng đã qua hai giờ sáng.
Khoảng thời gian tiếp sau đó, chủ yếu là máy bay vận tải vào cảng, có thể thả lỏng một chút.
Lúc Đại Lâm đến nhận ca, Nam Đình không hề có vẻ buồn ngủ. Nếu không phải do Ứng Tử Minh cho cô cơ hội rèn luyện trước kỳ thi, thì thân là kiến tập, cô sẽ không được trực thông đêm, vì thế cô ngoan ngoan xuống khỏi ghế. Sau đó, Nam Đình không về thẳng phòng nghỉ, mà đi rót nước ấm cho Ứng Tử Minh, kết quả là tới khi cô quay lại, Ứng Tử Minh đã nằm ngủ trên sô pha rồi, áo khoác đắp hờ qua người. Nam Đình không quấy rầy ông, cô nhẹ nhàng đi ra ngoài, bưng cốc nước ấm kia, đứng trước cửa sổ hành lang, nhìn các loại máy bay vừa mới chạm đất, đèn tín hiệu trên cánh lập lòe như những ánh sao đêm, cho đến khi cuối
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phia-cuoi-doi-canh/1152894/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.