Lục Lan Xuyên đưa Tô Tú về nhà, Tô Tú vừa tháo dây an toàn đã xuống xe ngay.
Anh trừng mắt nhắc nhở: “Nếu em định rời khỏi Nam Thành thì cũng được thôi, nhưng tôi không đảm bảo về ba và em gái em đâu…”. Anh cố ý dừng lại, đôi mắt đen nhìn thẳng vào bóng dáng ấy, quả nhiên Tô Tú đã khựng lại.
Vốn tưởng rằng lại chờ đón một cái tát hay cái nhìn xem thường của cô như mấy lần trước, nhưng không ngờ cô lại im lặng, cứ thế rời đi.
Bản thân hoàn toàn bị phớt lờ, đương nhiên Lục Lan Xuyên không vui vẻ gì cho cam.
Bướng bỉnh đến mức đấy à? Tuy thủ đoạn hiện giờ của anh không quang minh lỗi lạc cho lắm, nhưng anh thật lòng muốn đối tốt với cô, cô theo anh không phải khổ sở như thế nữa, giờ anh có đủ năng lực giúp cô sống yên lành… Sao cô lại làm như anh muốn đẩy cô xuống vạc dầu thế?
Nghĩ đến việc trong lòng Tô Tú, mình chẳng khác gì địa ngục, tâm trạng của anh càng thêm âm u, nhấn mạnh chân ga rời đi.
Cơn gió cuối hạ đã thấm lạnh, rót ào ạt vào buồng xe qua khung cửa sổ. Lục Lan Xuyên kéo cà vạt, cảm giác bực dọc vẫn tắc nghẹn trong lòng.
Ở cổng khu vui chơi, Tô Tú hỏi anh: Tại sao nhất định là cô? Tại sao phải kết hôn với cô?
Nhìn hốc mắt hoen đỏ vì tức giận của cô, cổ họng anh khô rát, nhưng mãi không thể nói ra lý do.
Thật ra ngay cả anh cũng không rõ câu trả lời.
Trong lòng Lục Lan Xuyên,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phia-sau-ao-cuoi/952038/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.