Tang Cẩn đeo được nửa dây an toàn thì dừng lại, nghiêng đầu nhìn anh, chờ anh giải thích.
Kết quả, chờ cả nửa ngày, anh chỉ nói hai chữ: "Bỏ đi." Sau đó, mặc kệ cô có hỏi thế nào, anh cũng không nói.
Cuối cùng cô chỉ đành từ bỏ, tuy trong lòng vô cùng hiếu kỳ nhưng cũng chỉ cố gắng nhịn xuống.
Cô lấy cuốn ghi chép của mình ra xem lại chi tiết cuộc trò chuyện với Vu Hân. Trong đầu lại bắt đầu tự hỏi, trước khi rời quán cà phê, cô ấy rốt cuộc muốn nói cái gì? Vì sao lại không chịu nói?
Tang Cẩn muốn hỏi anh, lúc quay đầu nhìn đường cong của sườn mặt giống như điêu khắc đó, cô vội dời tầm nhìn, trong lòng nghĩ thầm, anh ta vì sao lại có sườn mặt điên đảo chúng sinh như vậy?
Cô vội vùi đầu tiếp tục xem ghi chép. Cô không nói gì, anh đương nhiên sẽ không mở miệng, không khí trong xe lại trở về an tĩnh.
Xe từ trung tâm thành phố chạy ra ngoại ô, cảnh sắc phồn hoa hai bên đường lớn cũng dần biến thành đồng ruộng xanh biếc.
Thành phố Thanh An vốn không phải đô thị hạng một, hiện tại nó đang nằm trong nhóm đẩy mạnh phát triển. Vốn dĩ ở đây toàn là ruộng đồng, nhưng vì khai phá quá nhiều nên hầu như tất cả đất đai đều được đưa vào sử dụng các hoạt động công nghiệp và dịch vụ.
Tang Cẩn nhìn ra ngoài, trong đầu bất giác nhớ lại vài chuyện lúc nhỏ.
Mỗi lần tới mùa thu hoạch, xế chiều, bà ngoại thường dẫn cô và em trai ra ngoài nhặt bông
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phien-da-no-ra-hoa-dam-but/1376075/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.