Làm quen cái gì còn cần anh nói nữa sao? Chẳng lẽ cô không biết thân thể anh vì cô nên mới có thay đổi như vậy?
Màn đêm đã xuống, ngoài cửa sổ là bầu trời tối đen như mực, mặt trăng đã dần lên cao.
Không khí im lặng trong phòng cuối cùng cũng bị phá vỡ, Bàng Lỗi nói chuyện: "Việc này cô quả thật có lỗi, hơn nữa còn mắc sai lầm quá lớn. Là một cảnh sát, cô lại bị cảm xúc chi phối làm mất sự cảnh giác cần thiết, không chỉ vậy còn bị người ta bỏ thuốc, mê man lâu như vậy. Nhưng..." Anh dừng lại, đem sự chú ý của mọi người nâng cao.
"Đây là một vụ giết người có tính toán trước, hung thủ không phải nhất thời nảy sinh lòng tham. Sự xuất hiện của cô là chuyện ngoài ý muốn của hắn. Vì sự xuất hiện ngoài ý muốn này, toàn bộ kế hoạch của hắn ta bị gián đoạn, đây có thể coi là công của cô. Ưu điểm khuyết điểm bù nhau, việc này coi như xong. Còn về sau phải làm thế nào, tự cô xem xét xử lý đi."
Tất cả mọi người đều nhìn anh, chờ anh tiếp tục giải thích, nhưng cuối cùng anh chỉ bỏ lại hai chữ "Tan họp", sau đó liền đứng dậy, rời khỏi phòng. Chu Tiểu Vạn cũng lập tức đứng dậy, đi theo anh.
Thích Nguyệt nhìn ra cửa, mãi tới khi không thấy bóng lưng của bọn họ mới hoàn hồn. Cô quay đầu nhìn Tang Cẩn, hỏi: "Anh ấy không phải đang an ủi tôi đấy chứ?" Cô thật sự không rõ, từ đâu anh ấy có thể chắc chắn đây là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phien-da-no-ra-hoa-dam-but/1376135/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.