Trên ga giường trắng như tuyết, cô bị đẩy nằm dài xuống giường, mái tóc xõa ra như dòng suối màu vàng kim che phủ cả nửa giường.
Đường Ngạo khó nhọc thở dốc. Trong đôi mắt trong veo của Hải Mạt Mạt phản chiếu khuôn mặt anh. Giọng nói của anh như nghẹn ở cổ họng, cúi đầu thở dốc giống như dã thú: “Mạt Mạt. . . . . .”
Hải Mạt Mạt đưa ngón trỏ nhẹ nhàng vuốt ve cằm anh. Cô hơi nheo mắt lại, dưới ngọn đèn mờ ảo trông cô giống như một yêu tinh thấm men say, đẹp đến rung động lòng người.
Đường Ngạo đang có chút nóng nảy cũng bị giam cầm trong đôi mắt dịu dàng mê hoặc ấy. Anh nhẹ nhàng hôn lên mí mắt tinh tế của cô. Nơi cứng rắn cũng đã chạm vào bí cảnh đào nguyên, anh mê say chậm rãi thăm dò.
Đôi mắt Hải Mạt Mạt giống như hồ nước ngủ say, mà anh là lữ khách đầu tiên đặt chân đến đây trong trăm ngàn năm qua. Hông anh lại dùng lực, bí cảnh nóng bỏng như núi lửa kia cũng rộng mở cánh cửa chào đón anh. Con đường khó đi nhưng mỗi bước đều mất hồn.
Anh tiến thẳng vào, nhanh chóng chạm đến một tầng trở ngại. Đường Ngạo hơi cau mày, Hải Mạt Mạt đã đặt tay lên lồng ngực anh đẩy anh lùi về phía sau. Đau, cô không muốn chơi nữa.
Đường Ngạo cúi người hôn cô, dùng hết lời ngon ngọt dụ dỗ: “Hiện giờ muốn ngừng, ba đồng ý thì nó cũng không đồng ý đâu, bảo bối.”
Hải Mạt Mạt rên rỉ, hông anh đột nhiên thúc mạnh, tầng trở ngại kia cũng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phieu-com/295712/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.