Đèn bàn hắt lên một quầng sáng vàng vọt, mờ ảo. Trần Phiêu Phiêu đưa ngón giữa lên trước mắt, thấy rõ vết máu nhàn nhạt dính trên đó.
Hơi thở như ngừng lại, cô hít thật sâu, tay kia nắm chặt góc chăn, giọng lí nhí: "Sao vậy?"
"Chị... đau không?" Hay đến tháng?
Giọng nói có chút run rẩy.
Đào Tẩm nhìn Trần Phiêu Phiêu, ánh mắt như chứa cả hồ nước trong veo, gợn sóng lăn tăn. Cô mỉm cười, dưới ánh đèn, gương mặt toát lên vẻ an yên, tĩnh lặng.
Nụ cười của Đào Tẩm như xoa dịu Trần Phiêu Phiêu. Đào Tẩm ngồi dậy, rút một tờ giấy, nhẹ nhàng lau những ngón tay cho em, như đã làm hai ngày trước.
"Hơi hơi thôi, không sao."
Cô cụp mi, trông thật mong manh, yếu đuối. Làn da nơi cổ ửng hồng, tựa như một đóa tulip phai màu.
Đào Tẩm lau xong tay Trần Phiêu Phiêu, lật nhẹ lòng bàn tay đối phương lên, vỗ về rồi khẽ nói: "Chỗ đó rất nhạy cảm, em... cũng chưa cắt móng tay."
Chú cáo nhỏ chẳng hiểu gì, Đào Tẩm vừa thấy ngại vừa có chút vui vui.
Cô mong có thể dạy cho Trần Phiêu Phiêu thật nhiều điều, không biết đó có phải là tính chiếm hữu hay không.
Trần Phiêu Phiêu khẽ co các ngón tay lại, đầu ngón tay chạm vào móng tay giữa, quả thật là hơi dài.
"Có cần đi bệnh viện không?" Lòng Trần Phiêu Phiêu chợt thấy khó chịu, cũng không biết nên làm gì, ngập ngừng đưa tay nắm lấy cổ tay Đào Tẩm.
"Em... có thể xem không?"
"Không cần đâu." Đào Tẩm lắc đầu, định cầm điện thoại lên xem giờ thì thấy có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phieu-dieu-that-tieu-hoang-thuc/1965120/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.