Quán lẩu tự chọn ở căng tin được cải tiến, nước lẩu thơm ngon hơn trước rất nhiều nên họ lại ghé ăn thêm lần nữa. Đu đủ hết mùa, không còn sữa đu đủ, Trần Phiêu Phiêu chọn sữa chua dâu, vừa ăn lẩu vừa ngắm tuyết rơi cùng Đào Tẩm.
Lúc mới đến, tòa nhà đối diện còn phủ đầy dây leo xanh mướt, giờ đây chúng co ro, ủ rũ dưới làn tuyết trắng.
Trong siêu thị bắt đầu bày bán kẹo hồ lô và kẹo tuyết táo gai, năm tệ một túi. Trần Phiêu Phiêu ăn được vài viên đã thấy chua, phần còn lại đưa cho Đào Tẩm. Dâu tây trong khuôn viên trường được đựng trong những chiếc chậu nhựa nhỏ xinh, Trần Phiêu Phiêu rất dễ bị những "món quà tặng kèm" như vậy thu hút, sau khi mua hai lần, cô mới nhận ra nó chẳng có tác dụng gì ngoài việc đựng vỏ hạt dưa và rác.
Cô về ký túc xá, lấy dâu tây ra rửa sạch, chia cho mọi người cùng ăn, lau tay, xuống lầu đi về phía con đường rợp bóng cây.
Vẫn còn tiếc nuối, nhưng cô không muốn Đào Tẩm phải lo cho cảm xúc của mình, vì vậy cô không biểu lộ gì. Ăn xong, hai người lưu luyến chia tay, cô nói phải về làm bài tập.
Trần Phiêu Phiêu đeo đôi găng tay len, đào hết mấy đống tuyết dưới những cây xung quanh, găng tay ướt sũng, còn lạnh hơn cả khi không. Cô xuýt xoa để xua đi cái lạnh, tháo găng tay ra phủi tuyết, phồng má hà hơi vào lòng bàn tay.
Thật sự không còn gì cả.
Cô xách đôi găng tay ướt sũng đi về, theo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phieu-dieu-that-tieu-hoang-thuc/1965133/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.