Gần như quên mất rằng chính mình mới là người đề nghị chia tay. Có lẽ bởi vì khung cảnh hai người ngồi đối diện nhau quá đỗi quen thuộc, khiến cơ thể cô vô thức tìm kiếm sự gần gũi và thân quen.
Cô nhớ lại năm Đào Tẩm mới đến Giang Thành, cô xin nghỉ phép để đến gặp Đào Tẩm. Đào Tẩm tranh thủ giờ nghỉ trưa để cùng cô uống cà phê dưới tòa nhà nhà hát. Cô rất muốn đến gần chị và cô biết Đào Tẩm cũng vậy, nhưng vì có đồng nghiệp của Đào Tẩm ở quán cà phê, nên chị chỉ nắm tay cô, nói: "Còn ba tiếng nữa mới tan làm."
Đào Tẩm gãi nhẹ lòng bàn tay Trần Phiêu Phiêu, chống trán nhìn em, thở dài: "Chà, thật khó chịu."
Đào Tẩm rõ không phải là người ngại làm việc nhiều, Trần Phiêu Phiêu hiểu rõ ẩn ý trong lời nói của chị, chỉ mỉm cười và nâng mặt lên.
Cô cũng cảm thấy khó chịu.
Giống như lúc này đây.
Đào Tẩm nâng tách cà phê lên, im lặng nhấp một ngụm.
Trần Phiêu Phiêu nghĩ, thích và không thích thật sự rõ ràng đến vậy, Đào Tẩm không còn muốn cô nữa.
Lúc trước sau khi đề nghị chia tay, Đào Tẩm gọi điện níu kéo, nhưng khi đó Trần Phiêu Phiêu đang rất suy sụp, việc nói chuyện qua điện thoại không hiệu quả. Sau khi cúp máy, cô nghĩ, nếu Đào Tẩm còn quan tâm đến mình, chắc hẳn sẽ quay lại chứ? Chỉ cần Đào Tẩm quay lại tìm cô, có lẽ cô sẽ không kiên quyết như vậy.
Nhưng không, Tiểu Mã nói, sau đó Đào Tẩm đã quay về Bắc Thành một chuyến,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phieu-dieu-that-tieu-hoang-thuc/1965147/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.