Vấn đề nan giải nhất trong quá trình luyện tập đã xuất hiện.
Kỳ lạ thay, không ai tỏ ra ngạc nhiên.
Họ lặng lẽ chờ đợi Trần Phiêu Phiêu lấy lại cảm xúc. Ánh đèn sân khấu mờ dần, Trần Phiêu Phiêu đứng giữa trung tâm, lật đi lật lại kịch bản.
Cô hiểu, cô hiểu cảm giác này, thậm chí có thể diễn tả bằng lời. Khi Đào Tẩm biến mất khỏi cuộc sống của cô, tình yêu của cô cũng chết theo. Sau đó, người ấy xuất hiện trong giấc mơ, nói "Phiêu Phiêu, lại đây", "Có lạnh không?", "Lại sắp có tuyết rơi rồi".
Lần đó, khi tỉnh dậy, Trần Phiêu Phiêu cố chấp đi tìm đôi giày đi tuyết. Cô lục tung tủ giày, tự hỏi liệu có phải mình vô tình vứt nó đi lúc chuyển nhà không. Cô quỳ trên sàn, thậm chí còn nằm rạp xuống, cố tìm kiếm trong khe hở.
Cô ngồi trên sàn, cố gắng nhớ lại, tóc tai và bộ đồ ngủ xộc xệch, trông như một con búp bê bị lột trần.
Cuối cùng, cô tìm thấy nó trên tầng cao nhất của tủ quần áo, được bọc cẩn thận và đặt cùng chiếc túi Hermes đầu tiên mà cô mua.
Trần Phiêu Phiêu lấy nó ra, xỏ vào chân, rồi bước đi vài bước trong chiếc váy ngủ mỏng manh. Trông thật lố bịch, chân nóng ran và giày cũng chật, móng bị cọ xát đến khó chịu.
Cô đâu có tăng cân, sao chân lại to ra? Hay là giày để lâu sẽ bị co lại?
Trần Phiêu Phiêu nằm trên sô pha, cả đêm tìm kiếm thông tin về việc giày đi tuyết có bị co lại khi không sử dụng trong thời gian
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phieu-dieu-that-tieu-hoang-thuc/1965158/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.