Homestay được thiết kế với ánh sáng phòng ngủ dịu nhẹ, tối hơn hơn hẳn phòng khách.
Trần Phiêu Phiêu ngồi tựa vào thành giường, gối mềm đỡ sau lưng, mái tóc xoăn buông xõa được hất nhẹ sang một bên. Dưới ánh đèn bàn dịu dàng, cô lật giở từng trang kịch bản.
Thực ra, thoại đã khắc sâu trong tâm trí, nhưng cô đang chờ Đào Tẩm bước vào.
Cô không thể nhìn thẳng khi Đào Tẩm bước qua tấm thảm vào phòng. Bởi lúc này, cô đang mặc một chiếc áo bó sát không dây, chân váy bất đối xứng, khoác hờ hững chiếc áo sơ mi rộng thùng thình. Chiếc áo ấy gợi nhắc về chuyến du lịch đầu tiên của họ, ngày mà Đào Tẩm bị cô trêu đùa đến lạc cả giọng.
Đào Tẩm không ngồi, đứng nghiêng về phía trước, tựa nhẹ vào cạnh bàn, đó là thói quen của cô.
Bàn tay thon dài tựa như ngọc chạm, chống lên mép bàn, đẹp tựa tác phẩm nghệ thuật.
Trên ngón áp út của đeo một chiếc nhẫn trơn, ánh sáng lấp lánh khiến trái tim Trần Phiêu Phiêu thắt lại.
Trước đây cô chưa từng thấy Đào Tẩm đeo nhẫn, chẳng lẽ... có chuyện gì rồi sao?
Tương phùng người cũ, nỗi đau lớn nhất là vậy. Sợ chị không còn lẻ bóng, sợ chị trao gửi tình cảm cho ai khác, sợ chị bước vào một mối quan hệ mới.
Vì trái tim con người cũng giống như một chiếc hộp, nếu không chứa hình bóng của mình, thì sẽ chữa vô vàn khả năng khác.
Trần Phiêu Phiêu muốn nhìn thấu tâm can Đào Tẩm, muốn biết trong những năm tháng xa cách ấy, chị chất chứa điều gì. Có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phieu-dieu-that-tieu-hoang-thuc/1965169/chuong-65.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.