"Xong chưa?"
"Ừm."
Cổ tay Đào Tẩm khẽ động, Trần Phiêu Phiêu nói: "Đau lưng."
Rồi Đào Tẩm rút, Trần Phiêu Phiêu nằm trên giường thở đều lại, Đào Tẩm đứng dậy, nhẹ nhàng thở hắt ra, đi vào phòng tắm rửa tay.
Họ chỉ làm một lần duy nhất.
Rửa tay xong, Trần Phiêu Phiêu nhanh chóng chỉnh trang lại bản thân, tựa vào đầu giường, như vậy sẽ đỡ đau lưng.
Đào Tẩm liếc nhìn cục giấy: "Cứ vứt dưới đất thế à?"
"Ừm, lát nữa Lý Du dọn." Trần Phiêu Phiêu không biết nên nói gì. Bầu không khí thật kỳ lạ, họ không thân mật hơn, cũng không lạnh nhạt hơn, nếu phải dùng một từ để miêu tả, đó là - gác lại.
Họ đã có một cuộc giao lưu mãnh liệt, một cuộc giao lưu không ăn nhập gì với nhau, rồi sau đó gác lại tất cả những khúc mắc sang một bên.
Lý Du? Đào Tẩm ngồi xuống mép giường, giọng nói không thể hiện rõ cảm xúc: "Người ta còn giúp em vứt cái này nữa à?"
Thực ra thì không, trước đây Trần Phiêu Phiêu tự vứt, nhưng bây giờ cô không thể đứng thẳng dậy được.
Còn có một suy nghĩ đen tối mơ hồ, Đào Tẩm đã xâm chiếm cô, nhưng lại không có bất kỳ lời giải thích nào, cô muốn quan sát thái độ của Đào Tẩm, dùng những chiếc gai nhọn bên hông con nhím.
"Trước đây thì không." Trần Phiêu Phiêu yếu ớt dựa vào đầu giường, mái tóc đen xõa dài bao bọc lấy khuôn mặt trắng bệch, như thể vừa bị hành hạ.
Cô lặng lẽ nắm bắt từng biểu cảm nhỏ của Đào Tẩm: "Nhưng bây giờ em không còn sức,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phieu-dieu-that-tieu-hoang-thuc/1965174/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.