Đào Tẩm không nói gì, chỉ liếc Trần Phiêu Phiêu một cái rồi lau khô tay, vào phòng khách.
Cô ngồi trên sô pha nghịch điện thoại.
Trần Phiêu Phiêu cảm thấy lòng dạ rối bời, nhẹ nhàng bước tới, rút điện thoại của Đào Tẩm ra, đặt sang một bên: "Phải không?"
Con cáo nhỏ không phải là cá voi bao dung, nếu con cáo nhỏ nắm quyền chủ động, nó sẽ hỏi cho ra nhẽ.
"Phải không?" Không chịu buông tha.
"Không phải.
"Vậy thì là gì?"
Đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào Đào Tẩm, giống như máy dò.
Đào Tẩm lại cầm điện thoại.
Trần Phiêu Phiêu nắm lấy tay Đào Tẩm, đẩy xuống sô pha, áp người lên, Mái tóc dài không tạo kiểu buông xõa bên cổ Đào Tẩm, như trói buộc trước khi thẩm vấn.
Cô lại dùng hương thơm của mình để trói buộc Đào Tẩm.
Trần Phiêu Phiêu cúi xuống, nói với Đào Tẩm: "Chị không gặp chuyện gì, chị không có quyền miễn trừ, không thể không trả lời."
Đào Tẩm cười, chóp mũi có bóng dáng của Trần Phiêu Phiêu. Sao lại có đối thủ không biết điều như vậy chứ? Cô cho em kim bài miễn tử, em lại muốn đuổi tận giết tuyệt cô.
Trái tim Trần Phiêu Phiêu phồng lên, trước tiên rút hết oxy ra, sau đó bơm hydro vào, bơm đến mức cô hơi đau, lại có chút lâng lâng. Cô cần cố gắng nuốt xuống để kiểm soát nhịp tim không chạy ra khỏi cổ họng.
Có nội tình? Năm đó chị không đến tìm cô, có nội tình.
Đôi mắt cô sáng rực, hận không thể cắn vào cổ Đào Tẩm, để máu chảy ra nói thay. Song cô đã học
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phieu-dieu-that-tieu-hoang-thuc/1965199/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.