Trần Phiêu Phiêu cứ nghĩ mãi về chuyện này, nên nửa sau buổi tối cô không uống nhiều.
Cùng Đào Tẩm lảo đảo trở về khách sạn. Lúc đi đường xem chút màn trình diễn ánh sáng trên mái ngói, do khu thắng cảnh chuẩn bị cho dịp lễ, chỉ có thể nhìn thấy góc nhỏ, hai người vừa xem vừa đoán hình dạng toàn cảnh sẽ là gì. Trần Phiêu Phiêu khoác tay Đào Tẩm, tay đút trong túi áo khoác của chị, ngoan ngoãn nép vào.
Thực ra rất lạnh, nhưng sau khi nghe Đào Tẩm kể về việc bị lạnh cóng vào dịp Giáng sinh, cô lại muốn ôm chị, ở bên ngoài thêm chốc lát.
Hơn 11 giờ, hai người nắm tay nhau đi về, đến gần khách sạn Đào Tẩm kể một câu chuyện hài nhạt, hai người vừa cười vừa chạy nhanh vào phòng.
Trần Phiêu Phiêu điều chỉnh nhiệt độ điều hòa, giúp Đào Tẩm xoa tay.
"Mùa đông ở đây không tệ lắm." Trần Phiêu Phiêu nói.
Đào Tẩm véo cằm, đi đến quầy bar mini để đun nước: "Tiếc là không có tuyết, cổ trấn có tuyết chắc sẽ đẹp hơn."
Cô nhớ Trần Phiêu Phiêu thích tuyết.
Trần Phiêu Phiêu ôm chị từ phía sau: "Bây giờ em không thích tuyết nữa."
Nói rất nhỏ, như đang tự nói với chính mình. Mùa đông đã đóng băng Đào Tẩm và tình yêu của cô, cô không thích mùa đông, cũng không thích tuyết nữa.
"Thế sao em vẫn mua quà cho chị?" Đào Tẩm xoay người, dựa lưng vào quầy bar, cúi đầu nhìn Trần Phiêu Phiêu, mỉm cười nhẹ nhàng.
"Sao chị biết?" Trần Phiêu Phiêu ngẩng đầu lên.
Đào Tẩm liếc nhìn hộp chuyển phát nhanh ở cửa.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phieu-dieu-that-tieu-hoang-thuc/1965213/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.