Vầng hào quang ảo tưởng đã nhạt dần, nhưng chàng trai kia lại không hòa mình vào vầng sáng đó mà cùng biến mất. Tôi xoay người, chăm chú nhìn chàng.
“Chàng là thật? Hay là giả vậy?”, tôi lưu luyến đắm chìm trong dung nhan tuyệt trần của chàng, ngốc nghếch hỏi.
Chàng khẽ mỉm cười, quay lại nói với tôi: “Vậy nàng hy vọng ta là gì?”
“Ha ha! Ta hy vọng chàng là thật, nhưng thực sự ta không dám khẳng định. Chàng là tiên? Là yêu tinh? Hay là người?”
“Là gì thì bản thân nàng hãy tự cảm nhận đi”, Lưu Niên nói xong liền khép mắt lại.
Trái tim tôi bỗng đập loạn lên.
Tự mình cảm nhận?
Phải dùng cái gì để cảm nhận đây? Tôi thích đôi môi quyến rũ của chàng, muốn được hôn lên đôi môi ấy. Tôi cũng thích khuôn mặt anh tuấn của chàng, muốn dùng ngón tay này chạm lên những đường nét ấy.
Hôn lên đôi môi ấy? Tôi đang rơi vào cuộc tranh đấu. Thượng Quan Tình, mày lãi quá rồi, đúng là không nên mất công chiếm lấy những thứ vốn không cần chiếm cũng thuộc về mình. Không, Thượng Quan Tình, mày nên nhã nhặn một chút, nếu không sẽ dọa người ta chạy mất đấy. Đấu tranh một hồi, cuối cùng tôi cũng quyết định đưa tay chạm tới dung nhan của chàng.
Dù sao tôi cũng không có đủ dũng khí để hôn chàng yêu tinh này. Run rẩy đưa tay ra, tôi khẽ khàng chạm lên khuôn mặt kia.
“Là thật…”
Cảm giác ấm áp truyền tới những ngón tay, là người thật, không phải ảo tưởng.
Lúc này đây tôi mới dám khẳng định, người trước mặt mình không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phieu-du-giang-ho/1798233/quyen-3-chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.