Tôi cảm thấy, con người phải trải qua một vài phong ba bão táp mới có thể giác ngộ hết cuộc đời.
Giang hồ gì chứ, nhiệt huyết gì chứ, làm đại hiệp gì chứ, tất cả đều là phù vân.
Chỉ trong quãng thời gian ngắn Mặc Nguyệt đi về phía tôi, đột nhiên tôi đã hiểu.
Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, ngay từ đầu, tôi không nên xuyên không! Nếu không xuyên không, tôi cũng sẽ không gặp phải hắn.
Đáng tiếc, quá muộn rồi.
Trong tiếng hoan ca của toàn bộ cư dân thành Lạc Dương, đám nữ nhân kia vừa phóng ánh mắt chết người về phía tôi, khóe mắt vừa lấp loáng lệ nhòa giữa khung cảnh ngập đầy hoa tím. Mặc Nguyệt giẫm trên từng cánh hoa bước đến bên tôi.
Lọt vào cặp mắt cực kỳ nghiêm túc kia, tôi bất giác thấy vô cùng hoảng hốt, cảm thấy bản thân mình bị trúng ma pháp rồi.
Ma pháp của số mệnh.
Kể từ lần đầu gặp gỡ cho đến nay, mọi chuyện giữa tôi và Mặc Nguyệt đều là cảnh buồn nối tiếp cảnh bi thương. Mỗi lần như thế, tôi đều cố tình lẩn trốn, tôi sợ hãi mỗi khi bên cạnh hắn, chưa từng dám chủ động kiếm tìm ánh mắt của hắn.
Dù là hòa trong đám người hay lạc giữa chốn lầu xanh tôi đều ngóng theo bóng hình hắn.
Sự xuất hiện của hắn khiến tôi lo sợ, nhưng cũng làm tôi yên lòng
Còn nhớ chuyện hắn đã dùng mười vạn lượng để mua một đêm với tôi.
Rồi cảnh tượng cách một tờ giấy viết đầy ca từ, tôi đã nhẹ nhàng hôn lên môi hắn.
Thực ra, khoảnh khắc ấy vô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phieu-du-giang-ho/1798257/quyen-3-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.