Trời cao và Đất rộng đều không thể chiếu cố lời kêu gào thảm thiết của tôi.
Đám người phía sau tôi tiếp tục diễn trò kinh điển tuyệt thế trong võ lâm.
“Lúc này các vị đại hiệp chính là tất cả hy vọng của võ lâm chúng ta”.
Tôi rất muốn quay đầu lại nói với hắn rằng: “Tôi không phải là hy vọng của võ lâm mà tôi là hy vọng của thế giới nấm hương, muốn Thượng Quan Tình tôi trở thành hy vọng của các người, vậy các người hãy biến thành nấm hương đi”, nhưng tôi không dám, vì đây không phải là phim truyền hình.
Chỉ cần một câu nói đó thôi cũng sẽ khiến Thượng Quan Tình tôi trở thành đối tượng bị nhân sĩ võ lâm ngàn đời khinh bỉ.
Sắc mặt bốn huynh đệ Âu Dương rõ ràng cũng vô cùng khó coi, người đứng sau nhìn người đứng trước, chẳng ai quay lại.
Đám người kia lại tiếp tục nói: “Âu Dương thiếu hiệp, Mã gia chúng tôi luôn ủng hộ các vị thiếu hiệp, mong rằng các vị vì võ lâm mà trừ bỏ hậu họa”.
“Đúng, tuyệt đối ủng hộ các vị!”
“Các vị đại hiệp tuổi trẻ tài cao, nhất định sẽ giúp đỡ chúng ta đoạt lại bảo vật. Mọi người yên tâm đi.”
Biết ngay, biết ngay, biết ngay mà, tên đó nhất định là đến mời mọc làm cái gì mà.
Xí! Trừ hại, vô số tai họa trong tương lai ngay đến tôi còn chẳng biết, trừ cái gì mà trừ.
Lại còn yên tâm nữa, khốn kiếp, các người yên tâm nhưng tôi thì chẳng yên tâm chút nào.
Thấy chỗ nào lợi là lập tức xông vào, đến khi gặp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phieu-du-giang-ho/1798271/quyen-3-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.