Do mộng thấy cơn ác mộng đẫm máu và bi thương đêm qua, tâm trạng của Nguyên Diệu trở nên u uất, ngay cả ăn sáng cũng không có hứng thú. Một bát cháo cá mới uống được nửa bát đã không nuốt nổi nữa.
Bạch Cơ cũng không có hứng ăn, chỉ tập trung vào chiếc ô của mình. Bạch Cơ ăn vài miếng cháo cá qua loa, rồi cầm các dụng cụ ngồi ở sân sau, bắt đầu khoan lỗ, lắp khung và xâu dây cho bộ khung ô.
Ly Nô nhìn thấy bữa sáng mình làm kỹ lưỡng bị bỏ lại một đống lớn, nó không dám trách mắng Bạch Cơ, chỉ dám chửi Nguyên Diệu vô dụng, đến việc ăn cũng không xong.
Nguyên Diệu lặng lẽ quét dọn sàn nhà, lau sạch kệ hàng. Hôm nay Phiêu Miểu các vẫn vắng khách, không có ai đến. Ly Nô tựa vào quầy hàng nhai khô cá, sau khi Nguyên Diệu làm xong việc vặt, thấy nắng đẹp nên ra sân sau tắm nắng.
Bạch Cơ vẫn đang mải mê với khung ô, Nguyên Diệu không kìm được bước tới nhìn, thấy khung ô đã hoàn thành, hai mươi tám thanh trúc tím tạo thành một vòng cung như cầu vồng, chỉ thiếu phần bọc ô. Nhưng trên đất không có giấy dầu để làm bọc ô, và Bạch Cơ dường như cũng không có ý định làm phần này, ngươi chỉ chăm chút vào các chi tiết trên khung ô, mong đạt được sự hoàn hảo.
Nguyên Diệu nói: “Bạch Cơ không định làm bọc ô sao? Ta nhớ trên tầng hai trong kho còn một ít giấy dầu tốt, ngươi có muốn ta lấy cho không?”
Bạch Cơ cười bí ẩn, nói: “Không cần đâu.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/phieu-mieu-4-quyen-diem-phu/1297648/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.